“Cậu đói rồi à?”
“Hay là… lâu quá không gần đàn ông?”
“Hay để tớ gọi Trần Tùng Dương đến ‘làm việc’ nhé?”
“Tớ cảm giác giờ cậu đang rất cần anh ta đó.”
Câu “nghỉ làm lâu thì dễ có chuyện” đúng là có lý cả đấy.
Từ Ảnh không vui, hừ một tiếng:
“Chị em thân thiết, cậu đối xử với tớ thế đấy hả?”
Vừa nói, cô vừa nhảy chân trần từ ghế sô-pha xuống, ôm lấy eo Kỷ Lam rồi cù lét.
Trong lúc hai người đang trêu đùa giằng co, Kỷ Lam ngã nhào lên sô-pha, ống quần vest bị xắn lên, để lộ ra nửa chiếc chân giả màu da.
Từ Ảnh thoáng sững sờ.
Cô ngồi khoanh chân trên thảm, ngẩng đầu nhìn Kỷ Lam đang ngồi trên sô-pha, khẽ hỏi:
“Tớ có thể xem kỹ hơn một chút không?”
Kỷ Lam không đáp, nhưng lại dứt khoát kéo ống quần lên để cô ấy xem rõ.
Khi chiếc chân giả hiện ra trước mắt, mắt Từ Ảnh liền đỏ hoe.
Nhớ lại cảnh tượng ngày hôm đó, không chỉ là “kinh hoàng” mà có thể nói là “xé lòng”.
Một cô gái đang ở độ tuổi đẹp nhất của cuộc đời, giờ lại…
Chiếc chân giả màu da người, gắn khớp vào phần dưới đầu gối. Nếu không nhìn kỹ, gần như không thể nhận ra.
Với địa vị của nhà họ An và nhà họ Thẩm ở Nam Dương, bác sĩ họ tìm được chắc chắn là giỏi nhất.
Vậy mà, dù có trong tay tài nguyên y tế hàng đầu, cuối cùng cô vẫn mất đi nửa cái chân. Từ Ảnh thật sự không dám tưởng tượng, lúc đó cô ấy đã tuyệt vọng đến mức nào.
Từ Ảnh khẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063622/chuong-281.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.