“Sao em lại ở đây?”
Kỷ Minh Tông xử lý xong đám người, bước đến nắm tay Kỷ Lam kéo cô về phía mình, ánh mắt âm trầm quét một vòng quanh đám người đang hóng chuyện, khí thế mạnh mẽ khiến ai nấy đều như chim thú bị dọa chạy tán loạn.
protected text
“Ăn tối gần đây thôi.”
“Hy Hy đâu rồi?” Anh đã ở đây, thì chắc chắn con cũng phải ở đây.
Ánh mắt Kỷ Minh Tông liếc sang bên cạnh, liền thấy Mạnh Thanh Hà đang bế thằng bé.
“Mẹ ơi!”
Nhóc con vừa thấy Kỷ Lam liền giang hai tay đòi bế.
Nhưng Kỷ Minh Tông giơ tay chắn ngang, nhấc bổng thằng bé lên ôm vào lòng.
Nhóc có vẻ không hài lòng, lí nhí gọi: “Ba…”
“Nghe lời.”
“Ba ơi…”
Thằng bé bám lấy vai anh, giọng ấm ức:
“Dì nói sau này ba sẽ chỉ yêu mẹ thôi, không yêu con nữa, có thật không ạ?”
“Đừng nghe cô ấy nói bậy.”
Kỷ Minh Tông có lẽ cảm thấy câu trả lời này chưa đủ thuyết phục, liền hỏi thêm:
“Cô ấy còn nói muốn đưa con về Nam Dương đúng không?”
Đôi mắt nai con của thằng bé ánh lên vẻ kinh ngạc, nhìn anh mà đầy ngỡ ngàng:
“Sao ba lại biết ạ?”
An Dã tuy đã rời đi, nhưng lòng vẫn chưa rời khỏi Kinh Cảng.
Nam Dương giam được thân thể cô ấy, nhưng không giữ nổi trái tim cô ấy.
Khoảng thời gian cô ấy ở Nam Dương lâu nhất, có lẽ chính là khi Kỷ Lam còn ở đó.
Khi Kỷ Lam mang theo thằng bé trở về Kinh Cảng, trái tim An Dã cũng hoàn toàn bay theo rồi.
Chiều muộn, gần 5 giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063620/chuong-279.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.