Dám ăn uống nhờ vả nhà người ta, mà không biết dạy con gái làm sao giữ đàn ông à? Trần Tùng Dương sắp đính hôn rồi, vậy mà vẫn chưa chịu từ bỏ, ba ngày hai bận tìm đến cô, cuối cùng biến cả ba người thành bi kịch.
Tối hôm tiệc tối của Phong Minh Capital kết thúc, Trần Tùng Dương mượn cớ đưa cô về nhà, thực chất là bắt cóc và giam lỏng cô suốt một tuần.
Bị nhốt trong căn nhà đó, cô có kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng hay.
Nếu không phải Thạch Nhụy bám theo rồi tìm được đến nơi, có lẽ giờ cô vẫn còn đang bị nhốt.
Cô rất rõ — nếu không có chuyện nghiêm trọng xảy ra, Trần Tùng Dương sẽ không dễ gì thả cô đi.
Rút dao đâm người, vừa là phương án cuối cùng, lại vừa là phương án tốt nhất trong tình huống đó.
Ban đầu cô vẫn còn chút lương tâm cắn rứt, nhưng sau màn ầm ĩ của nhà họ Thạch—
Tất cả hối hận đều tan biến, chỉ còn lại đầy một bụng tức giận.
Cô vén chăn, ôm lấy hông đau, rên rỉ ngồi dậy, mới ngồi mép giường vài giây mà cả người như muốn nổ tung vì đau đớn.
Chỉ mấy giây ngắn ngủi, mồ hôi lạnh túa ra từ lưng từng đợt.
Kỷ Lam vội vàng bước tới đỡ cô, giọng dịu dàng: “Cần gì cứ nói, để tớ lấy cho.”
“Cậu không giúp được đâu.” Từ Ảnh gạt tay Kỷ Lam ra, đưa tay về phía An Dã: “Đưa tôi con dao gọt trái cây, tôi phải đâm thêm mấy nhát nữa, không thì tức chết mất.”
An Dã: … Gì mà gắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063611/chuong-270.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.