“Chủ tịch Kỷ định chuộc lỗi thế nào đây?” – Giọng nói của Kỷ Lam vang lên trước mặt, thẳng thắn và điềm tĩnh. Cô không từ chối trò chuyện, mà lựa chọn bày tỏ cảm xúc một cách rõ ràng.
“Tôi từng nhắc anh rồi – tổn thương không chỉ là gãy tay gãy chân, không phải cứ không chảy máu không rơi lệ thì không tính là đau.”
“Ngay cả khi tôi không bị cụt chân, anh cũng cảm thấy việc tôi bị chôn sống chẳng đáng gì so với năm năm anh chờ đợi đúng không? Chủ tịch Kỷ, anh cố chấp, ích kỷ, độc đoán – chưa bao giờ thật sự đứng ở vị trí của tôi để suy nghĩ. Năm năm trôi qua, anh vẫn như vậy.”
“Giờ thì sao? Tôi cụt chân rồi thì anh mới thấy hối hận à? Tại sao cứ phải chờ đến khi xảy ra những chuyện không thể cứu vãn mới chịu hối hận? Và những chuyện không thể cứu vãn ấy… lại luôn rơi lên đầu tôi.”
“Lẽ nào tôi đáng chết đến vậy? Tôi là nữ chính bi kịch của một câu chuyện ngược tâm sao? Anh muốn moi tim moi gan tôi ra để cứu lấy bạch nguyệt quang* của mình à?”
“Anh không có bạch nguyệt quang!” – Kỷ Minh Tông vội vàng ngắt lời, giọng đầy lo sợ như thể chỉ cần chậm một giây là Kỷ Lam sẽ biến mất ngay lập tức: “Không có đâu, sau này sẽ không có nữa, Lam Lam…”
Người đàn ông cúi người, ánh mắt nhìn thẳng vào cô: “Cho anh một cơ hội được bù đắp, được không?”
“Anh cầu xin em.”
Kỷ Lam hít thở dồn dập, nhất thời không thể trả lời lời anh.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063609/chuong-268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.