Ngày đầu năm 2016.
Cuộc đời của Kỷ Minh Tông rơi vào một mớ hỗn loạn chưa từng có.
Ngay cả năm đó khi Kỷ Lam mất tích, anh cũng chưa từng cảm thấy bất lực đến thế.
Bữa tiệc hỗn loạn kết thúc chưa được hai mươi bốn tiếng, đứa nhỏ vì cú sốc thị giác mà bám lấy Kỷ Lam không rời, ăn uống ngủ nghỉ đều không thể giao cho người khác.
Sự lệ thuộc đã lên tới đỉnh điểm.
Đúng lúc ấy, Kỷ Lam lại đổ bệnh. Gió lạnh tràn về dữ dội, nửa đêm sốt cao không hạ, uống thuốc rồi mơ màng thiếp đi vẫn chưa đủ, cuối cùng còn phải mời bác sĩ gia đình đến truyền nước biển.
Phòng khách không lớn, nguyên nhân hai người ở riêng quá rõ ràng, Kỷ Minh Tông không dám tùy tiện quyết định để cô dọn về phòng ngủ chính.
Những ngày qua, đứa nhỏ không thể rời mắt khỏi Kỷ Lam, ăn ở sinh hoạt đều gói gọn trong căn phòng nhỏ bé này.
Đêm đó, nửa đêm.
Kỷ Lam đứng dậy đi vệ sinh, mất một bên chân khiến việc di chuyển không dễ dàng, thường thì nửa đêm cô sẽ nhảy lò cò bằng một chân để qua đó.
protected text
Tiếng khóc xé lòng vang lên trong phòng khách, đứa nhỏ ngồi trên giường gọi người.
Kỷ Minh Tông, đang gà gật trên sofa, giật mình tỉnh giấc.
Vội vàng chạy đến bên giường bế đứa nhỏ lên.
Dỗ dành vài câu không có kết quả.
Cuối cùng vẫn là Kỷ Lam từ phòng tắm bước ra, tiếng khóc của đứa nhỏ mới dần lắng xuống.
Cô nằm nghiêng lên giường, ôm đứa nhỏ vào lòng.
Dù đầu đau như muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063608/chuong-267.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.