Năm năm trôi qua, bốn chữ “thận trọng từng bước” đã không còn phù hợp để miêu tả Kỷ Minh Tông hiện tại.
Sự cẩn trọng và thong thả của năm xưa giờ đã trở thành quyết đoán và trực diện.
Khi nào đi đăng ký kết hôn? Vừa mới về hôm qua, hôm nay đã nói tới chuyện kết hôn—tốc độ này đúng là nhanh như tên lửa bắn lên trời.
Kỷ Lam muốn suy nghĩ—là điều hoàn toàn hợp lý.
Nhưng rơi vào mắt Kỷ Minh Tông, sự “suy nghĩ” ấy lại trở thành thoái thác, do dự.
…
Tiếng thìa chạm vào bát dừng lại.
Kỷ tiên sinh đặt thìa xuống, giọng tuy bình tĩnh nhưng rõ ràng mang theo bất mãn:
“Em muốn để con mãi mang tiếng là con ngoài giá thú à?”
“Em không có ý đó.”
Kỷ Minh Tông buông đũa, nhìn chằm chằm vào cô, cơn giận bị nén trong lồng ngực gần như không thể giấu nổi.
Một câu “vậy ý em là gì?” nghẹn nơi cổ họng, muốn nói mà không nói ra.
Nói—bởi vì đúng là anh đang rất giận.
Không nói—bởi sợ sự cứng rắn của mình sẽ khiến cô lại lùi bước.
Thấy không? Kỷ Lam có bản lĩnh đến thế đấy.
Rõ ràng người bị tổn thương là anh.
Người nhún nhường, cũng là anh.
Sau vài giây im lặng, người đàn ông gắng gượng ra vẻ thấu hiểu, dịu giọng nói:
“Nếu em có gì lăn tăn, có thể nói với anh.”
Kỷ Lam hơi ngạc nhiên. Khi cô ngẩng lên nhìn anh, ánh mắt chứa chút không dám tin.
Từ khi nào mà…
“Anh thả Từ Ảnh ra trước đi.” – Cô đáp thẳng.
“Kỷ Lam, ít nhất trong ký ức của anh, anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063594/chuong-253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.