“An tiểu thư chỉ biết quan tâm bằng lời thôi sao?” – cách anh gọi “An tiểu thư” lúc này, hoàn toàn khác với khi gọi “An Dã”.
Cách gọi “An tiểu thư” mang theo sự quyến luyến, ngọt ngào, đầy cảm giác ám muội giữa người trưởng thành.
Còn “An Dã”, chỉ như gọi tên một người bạn bình thường.
Việc Kỷ Minh Tông muốn cô quan tâm nhiều hơn – là giả.
Muốn biết người đến tìm cô là ai – mới là thật.
Tâm tư của người đàn ông từng trải, lúc nào cũng sâu sắc và đầy toan tính.
Kỷ Lam khẽ thở dài:
“Nước xa không cứu được lửa gần đâu, Chủ tịch Kỷ.”
“Dẫn nước từ Nam ra Bắc, đào kênh, mở sông – những việc đó thời gian khó còn làm được, cớ sao đến thời đại phát triển nhanh như hiện nay, An tiểu thư lại không có khả năng này?”
Không đợi Kỷ Lam đáp lời, Kỷ tiên sinh đã tiếp tục:
“Là không có khả năng, hay là không có lòng dạ?”
“Chủ tịch Kỷ vội vã muốn định tội tôi đến vậy sao?”
“Rắn cắn một lần, mười năm còn sợ dây thừng, chắc An tiểu thư có thể hiểu cảm giác đó chứ?”
Kỷ Lam: …
Dì giúp việc bên cạnh chỉ tay ra ngoài cửa, ý bảo người kia vẫn còn đang đứng đợi.
Kỷ Lam gật đầu, ra hiệu đã biết:
“Tôi xử lý xong chuyện bên này sẽ qua, năm năm còn chờ được, lẽ nào Chủ tịch Kỷ không đợi nổi thêm vài ngày?”
Dứt lời, cô cúp máy ngay, không để Kỷ Minh Tông kịp nói gì thêm.
Ra đến cửa, liền thấy Trần Tùng Dương vội vã đứng đó, vẻ mặt mỏi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063590/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.