“Ba ơi!” “Ba ơi!”
Trong khu biệt thự.
Kỷ Minh Tông vừa tắm xong, còn chưa kịp lau khô tóc thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa khe khẽ bên ngoài.
Anh cầm khăn mở cửa phòng, liền thấy nhóc con đang ôm búp bê đứng ở đó, mặc bộ đồ ngủ bằng vải lanh xám nhạt, ngước đôi mắt to tròn như nai con nhìn anh, có vẻ hơi tủi thân: “Ba ơi, con không dám ngủ một mình.”
Trái tim Kỷ Minh Tông chợt thắt lại.
Anh chưa từng nuôi dạy con nít, cũng không biết phải cư xử thế nào cho phải.
Nhưng với nhóc con này, lại hễ có yêu cầu là anh đều đáp ứng.
Anh hơi hé cửa, nghiêng người tránh ra một bên, giọng trầm ổn: “Vào đi.”
“Cảm ơn ba ạ!”
Nhóc con mang dép đi vào phòng ngủ, ném búp bê lên giường, vừa định trèo lên thì cả người bỗng nhẹ bẫng—Kỷ Minh Tông nhấc áo ngủ cậu nhóc, tiện tay thả lên giường.
“Cảm ơn ba ạ!”
“Con với ai cũng khách sáo vậy à?”
“Dạ đúng ạ! Ngoại nói làm người phải khiêm tốn.”
Kỷ Minh Tông ừ một tiếng, ngồi xuống mép giường, tắt đèn trần trong phòng, cầm máy tính bảng lên chuẩn bị xem email.
Nhóc con chui vào trong chăn, mắt long lanh chớp chớp, rồi bắt đầu lặng lẽ dịch người lại gần anh như một con giun nhỏ.
Tự tưởng rằng mình di chuyển rất nhẹ nhàng, nhưng với Kỷ tiên sinh đã quen sống một mình lâu năm, cảnh tượng dưới lớp chăn phồng lên từng đợt rõ ràng là cực kỳ bắt mắt.
Cho đến khi nhóc con dùng hết sức lực mới nhích được tới sát bên anh.
Kỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063589/chuong-248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.