“Kỷ Lam, đời người còn dài, tôi muốn xem cô cười được đến bao giờ.”
“Cười đến khi bà chết ấy! Không thì còn đến bao giờ nữa?” – An Dã đáp trả không chút khách khí.
Quay đầu lại thấy Đặng Nghi vừa đi khỏi, An Dã lại nhìn sang Kỷ Lam:
“Cái miệng này của cô nên mang đến chùa khai quang thì tốt biết mấy.”
“Bình thường vẫn bị cô ta ức hiếp như vậy sao?”
“Này, cô đừng đi mà!”
“Tôi đang dạy cô đây!”
Trần Tùng Dương thấy An Dã vội vàng đuổi theo, liền kéo cô lại:
“Cô tổ ơi, tổ tông sống ơi, làm ơn tha cho người ta đi. Không thấy người ta không thèm để ý tới cô à? Còn cố bám theo, không thấy phiền sao?”
“Thì tôi đang giúp cô ấy mà?”
“Cô giúp cô ấy cả đời được sao? Đến lúc quay về Nam Dương rồi, người ta chẳng phải vẫn như vậy à? Bản thân không đủ bản lĩnh thì có cắm bao nhiêu cây gậy cũng vô ích! Con người chứ có phải cây cối đâu, cắm cái gậy là mọc thẳng được.”
“Đi, đi đi!”
Người như Kỷ Lam đâu thiếu người bảo vệ, cần gì cô phải lo thay? “Suốt ngày sức sống dồi dào, có giỏi thì lo mà cứu vãn cuộc hôn nhân rệu rã của mình đi.”
“Con riêng trong nhà còn chẳng dạy nổi, lại đi dạy vợ người ta, thế là sao?”
Trần Tùng Dương kéo An Dã vào thang máy.
Đúng lúc đó, thang máy chuẩn bị đến tầng. Cánh cửa vừa mở ra, dáng người cao ráo, rắn rỏi của người đàn ông hiện ra ngay trước mắt.
Kỷ Minh Tông đứng bên trong thang máy, ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063571/chuong-230.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.