“Lê tổng, mời!”
Tại sân bay, Trương Ứng đích thân hộ tống Lê Trinh tới tận cửa lên máy bay.
Nếu không vì muốn giữ lại chút thể diện cuối cùng cho đối phương, thì anh ta đã trực tiếp tiễn Lê Trinh lên khoang hạng nhất, rồi căn dặn tiếp viên vài câu.
protected text
Lê Trinh đi được hai bước, lại dừng lại, quay đầu nhìn Trương Ứng:
“Kỷ Lam và Kỷ Minh Tông, thật sự…”
“Lê tổng, chuyện thật hay giả, có còn liên quan gì đến anh không?” Trương Ứng lạnh nhạt nói: “Lúc anh lợi dụng người ta, sao không nghĩ sâu thêm một bước? Giờ đạt được thứ mình muốn rồi, lại quay về giả vờ quan tâm? Không thấy đã quá muộn rồi sao?”
“Người trưởng thành nên biết rõ mình đang làm gì, và nên làm gì ở từng giai đoạn. Lê tổng rõ hơn ai hết mình đã làm gì.”
“Lên thuyền thì đừng nghĩ đến người ở bờ. Xuống thuyền thì cũng đừng nhắc chuyện trên thuyền. Người cũ không cần biết tình hình hiện tại, người mới cũng chẳng cần hỏi chuyện quá khứ. Mỗi người đều có bến riêng, đều có chuyến đò riêng. Lê tổng, mời!”
Trương Ứng đưa tay chỉ về phía cửa lên máy bay, thái độ cứng rắn, không cho Lê Trinh cơ hội hỏi thêm.
Lúc ban đầu, anh ta từng nghi ngờ tình cảm giữa Chủ tịch Kỷ và Kỷ Lam.
Một người đàn ông ngoài ba mươi và một cô gái vừa bước chân vào xã hội.
Thoạt nhìn giống như là trao đổi lợi ích hơn là yêu đương.
Kỷ Lam cần năng lực và thủ đoạn của Kỷ Minh Tông.
Kỷ Minh Tông cần sự trẻ trung và hoàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063570/chuong-229.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.