Tại nhà ga VIP của sân bay quốc tế Kinh Cảng, Trần Tùng Dương ngồi bắt chéo chân trên ghế sofa, lười biếng chơi trò bắn bóng trên điện thoại.
Khi một bóng dáng xinh đẹp bước đến trước mặt, anh ta chỉ ngẩng đầu liếc nhìn một cái.
Vốn định cúi xuống tiếp tục chơi, nhưng chỉ sau một giây, anh lập tức kinh ngạc ngẩng đầu lại.
“Cô ăn tiên đan à? Nửa năm không gặp mà càng ngày càng rạng rỡ nhỉ.”
“Uống máu đàn ông đó,” An Dã cũng đáp lại, liếc qua màn hình điện thoại của Trần Tùng Dương: “Bao lâu rồi mà còn chưa phá đảo được?”
“Có phải ngày nào cũng chơi đâu, thỉnh thoảng giải trí chút thôi,” Trần Tùng Dương thản nhiên cất điện thoại vào túi.
“Đi thôi!”
An Dã liếc quanh, thấy chỉ có mình Trần Tùng Dương, hơi ngạc nhiên: “Chỉ có anh?”
“Không thì sao? Tôi đích thân đến đón cô còn chưa đủ à?”
“Chẳng lẽ còn cần cả đội lễ tân?”
“Cô bảo cần thì tôi gọi liền!”
“Được!” Trần Tùng Dương vui vẻ đáp: “Lão Kỷ bảo rồi, với cô thì phải có cầu là có ứng, lấy phúc tích đức từ miệng cô.”
“Nhưng mà nói thật, giờ nhắc thì muộn rồi, chứ chỉ cần cô báo sớm nửa tiếng là tôi thu xếp được ngay.”
Nghe đến câu “lấy phúc tích đức từ miệng cô”, An Dã bật cười: “Kỷ Minh Tông từ khi nào lại nhún nhường vậy?”
“Nói thật nhé,” Trần Tùng Dương mở cửa xe cho cô: “Tối qua tôi còn đặt cho cậu ta một cái tên mới.”
“Là Kỷ Nhút Nhát?” An Dã hỏi lại.
Trần Tùng Dương một tay cầm vô lăng, một tay giơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063561/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.