“Em hẹn bạn,” Kỷ Lam nhàn nhạt đáp.
“Lam Lam, em với chú ba…?”
Kỷ Hiển do dự mở lời.
“Chính là những gì anh đã thấy,” Kỷ Lam thẳng thắn trả lời.
“Chú ấy không phải là người dành cho em.”
Kỷ Minh Tông — bất kể là năng lực, địa vị hay tâm cơ, ở khía cạnh nào cũng đều vượt trội so với Kỷ Lam. Làm sao một người như anh ta có thể dễ dàng mà ở bên cô được? Một con cáo già đầy tính toán, gặp một con chim non như Kỷ Lam, liệu có mấy phần thật lòng?
Không phải người thích hợp?
Cô biết chứ.
Sao có thể không biết?
Xét về địa vị, đẳng cấp, cô không xứng đứng bên cạnh Kỷ Minh Tông.
Trước kia còn dám mơ mộng. Nhưng bây giờ?
Cô đâu còn dám?
Kỷ Lam khẽ cong môi, nhẹ nhàng gật đầu:
“Em biết.”
“Vậy thì—”
Cạch!
Cửa gỗ phía sau bất ngờ mở ra. Kỷ Minh Tông đứng đó, một tay kẹp điếu thuốc, tay kia đặt trên tay nắm cửa. Qua khe cửa, anh và Kỷ Hiển lặng lẽ đối diện.
Ngay lập tức, không khí nơi hành lang bỗng chốc ngưng đọng, đầy ngột ngạt.
Kỷ Lam bị kẹt giữa hai người, tiến thoái lưỡng nan.
Cơn gió lạnh như đông cứng mọi thứ.
Một lúc lâu sau, giọng lạnh nhạt của Kỷ Minh Tông vang lên:
“Không biết chào người ta à?”
Kỷ Hiển tất nhiên hiểu câu đó dành cho mình.
Nhưng… anh ta không cam tâm.
“Chào là gì? Gọi là em rể, hay là gọi là chú ba?”
“Wow…”
Trần Tùng Dương đứng trong phòng mà hóng chuyện không biết mệt, ghé ra cửa nhìn Kỷ Hiển, kéo tay Triệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063543/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.