Kỷ Lam không đáp lời, chỉ nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Người ngồi ở ghế phụ bên cạnh như thể bị rút cạn linh hồn, chỉ còn là cái vỏ trống rỗng.
Lê Trinh liếc mắt nhìn qua cửa kính, mơ hồ thấy ánh lệ long lanh trong khóe mắt cô.
Trông cô lúc này như một con thú nhỏ bị thương – đáng thương vô cùng.
“Có muốn tôi đưa cô về nhà không?”
“Tôi không có nhà!” – Kỷ Lam đột ngột lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào, chất chứa uất ức không sao che giấu.
“Về nhà họ Tống? Hay về Kim Mậu Phủ?” – Lê Trinh nhẹ nhàng gợi ý.
Kỷ Lam vẫn không trả lời. Toàn thân như bị bao phủ bởi một đám mây đen u ám, quanh người như bốc lên từng đợt bong bóng đen xì.
“Chẳng lẽ cô định về nhà tôi à? Hai người đàn ông đàn bà ở cùng nhau cũng không hợp lắm đâu. Hơn nữa tôi vốn đã có ý đồ xấu với cô, cô mà theo tôi về chẳng khác nào dê vào miệng cọp.”
Chiếc xe chậm rãi lăn bánh, đi không mục đích trên tuyến đường chính. Vì chạy quá chậm, Lê Trinh còn bật đèn cảnh báo để nhường xe phía sau.
Mùa đông ở Kinh Cảng, với một số người, thực sự là khó sống.
Từng có người nói đùa – vào mùa đông, những kẻ ăn xin trên phố Kinh Cảng cũng ít đi thấy rõ.
Kẻ giả nghèo sợ lạnh, đều đã trốn về nhà rồi.
Chỉ còn những người thật sự nghèo mới vẫn cố bám víu kiếm sống.
Gió Bắc quất vào người như dao cắt.
Vậy mà trong thời tiết rét buốt thế này, cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5063529/chuong-188.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.