Kỷ Minh Tông ngậm điếu thuốc, kéo mạnh người vào lòng, tay còn lại vòng ra sau, chụp lấy vai Trần Húc, đè hắn xuống rồi một cước đá bay xuống lầu.
Tấm cửa kính lớn bị va vỡ tan tành, mảnh thủy tinh bọc theo thân người rơi thẳng xuống hồ bơi dưới tầng.
Tiếng hét thất thanh dưới lầu vang lên tức thì.
Còn Kỷ Minh Tông, tay ôm eo Kỷ Lam, rẽ vào một phòng bao ở tầng hai. Cánh cửa gỗ dày nặng đóng sập lại, chặn hết âm thanh náo loạn bên ngoài.
“Sao anh lại ở đây? Đây chính là lý do ‘đón Thất Tịch sớm’ của Minh tiên sinh à?”
“Anh không thể có mặt sao?” – Kỷ Minh Tông nhíu mày, giọng lạnh, lộ rõ sự không vui.
“Em không có ý đó,” – Kỷ Lam mím môi, thấy anh tâm trạng không tốt, bèn hỏi: “Em chọc giận anh rồi?”
“Em nghĩ sao?” – Bàn tay Kỷ Minh Tông siết chặt eo cô, vòng eo mảnh khảnh lọt thỏm trong tay anh, như thể chỉ cần nhúc nhích đầu ngón tay là có thể bẻ gãy.
“Em không có,” – Kỷ Lam nhanh chóng phủ nhận.
Đôi mắt đen sâu hun hút của anh như nhìn thấu mọi thứ, ánh mắt từ khuôn mặt cô lướt xuống cổ – nơi trống trơn không đeo gì cả: “Món quà anh tặng, em không thích sao?”
Kỷ Lam cũng theo ánh mắt anh nhìn xuống cổ mình: “Bữa tiệc hôm nay không xứng với món quà anh tặng.”
Cảm xúc trong mắt Kỷ Minh Tông khẽ dao động. Anh cúi người, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên cổ cô, giọng nói như dụ hoặc, khiến mặt Kỷ Lam ửng đỏ:
“Tối về
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5052295/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.