“Đó chẳng phải là chú ba sao?”
“Cô gái bên cạnh cậu ấy là ai vậy?”
Sáng sớm, Trần Nghiên và Đặng Nghi lấy danh nghĩa cầu phúc cho lão phu nhân mà đến miếu Thành Hoàng.
Nhà họ Kỷ ở Kinh Cảng vốn là danh gia vọng tộc, trụ trì dĩ nhiên biết rõ. Những lần trước họ đến đều được trực tiếp mời vào điện bên để dâng hương, duy chỉ hôm nay bị từ chối.
Lý do là: Có quý khách ghé thăm.
Tại Kinh Cảng, người có địa vị cao hơn nhà họ Kỷ quả thật chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Quan hệ và quyền lực là những lưỡi dao sắc bén có thể tạo ra của cải, nhưng đẳng cấp lại là ranh giới khó mà vượt qua. Vậy mà hôm nay, ngay tại chốn thanh tịnh của cửa Phật, họ lại được dạy một bài học nhớ đời.
Trần Nghiên và Đặng Nghi vẫn còn đang đứng ở cổng chưa hiểu ra chuyện gì, thì trong tầm mắt bỗng thấy Kỷ Minh Tông đang đỡ eo một cô gái, nhẹ nhàng dìu cô lên xe, sau khi đóng cửa thì vòng ra bên kia.
Tư thế bảo vệ kia, chỉ nhìn từ xa thôi cũng đã thấy lạ thường.
“Sao em thấy người đó trông rất giống Kỷ Lam?” Trần Nghiên hơi nheo mắt quan sát người ở phía xa.
Ánh mắt Đặng Nghi chợt lạnh, quay đầu sắc mặt trầm xuống: “Em dâu, lời này không thể nói bừa.”
Kỷ Minh Tông và Kỷ Lam… Đó là sự suy đồi đạo đức, là điều luân lý không thể chấp nhận.
Chỉ cần hai người đó còn chút liêm sỉ, thì tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện như vậy.
“Đi thôi!” Đặng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5023229/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.