Kỷ Minh Tông hoàn toàn không cho Kỷ Lam cơ hội lên tiếng, một đường từ phòng rửa tay tầng một kéo thẳng lên phòng ngủ tầng hai. Trời thì đang giữa trưa, nắng chang chang, mà cô chẳng cảm thấy có chút hứng thú nào.
Cô vừa đẩy anh vừa nói:
“Anh trông mệt lắm rồi, nên đi nghỉ đi.”
Giọng người đàn ông trầm xuống:
“Không vội, làm trước đã.”
“Giữa ban ngày làm loại chuyện này, không tốt cho sức khỏe thể chất lẫn tinh thần đâu.” – Kỷ Lam nghiêm túc nói.
“Biết tận hưởng đúng lúc mới là chân lý sống.” – Anh cãi lý không chớp mắt.
“Anh sẽ đột tử đấy.”
“Không phải vừa đúng ý em à?”
Kỷ Lam thở dài, bàn tay đặt trên vai anh, đầu ngón tay khẽ trượt trên lưng anh, nhẹ nhàng trêu chọc, giọng ngọt như mật:
“Nhưng cũng phải để muộn tí chứ, Minh tổng giúp em lấy được khung giờ vàng phát sóng trước đã rồi tính tiếp.”
Kỷ Minh Tông hơi nâng người, một tay chống bên tai cô, tay kia thong thả tháo nút áo sơ mi, ánh mắt nhìn cô không rời:
“Phim quay xong rồi?”
“Đang duyệt.”
“Biết rồi.” – Áo sơ mi bị ném xuống sàn, người đàn ông cúi người xuống.
…
“Nghe nói là xe tải đỗ ven đường, bên kia rẽ cua không thấy nên đâm thẳng vào.”
“Đâm thẳng vào à?” – Lão phu nhân bán tín bán nghi. Bà sống trong giới hào môn đã bao năm, trên thương trường là nữ cường nhân, thủ đoạn nhìn thấy hay từng dùng qua đều không ít, làm sao tin đây chỉ là một vụ tai nạn giao thông đơn thuần? “Phải.” – Thư Văn gật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5023215/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.