“Quả nhiên vẫn là cậu có cách!”
Thời An vừa rời đi, Kỷ Lam bước tới, rót một cốc nước rồi ngửa đầu uống ừng ực mấy ngụm. Từ Ảnh ngồi trên ghế nhìn cô, mặt đầy vẻ khâm phục:
“Cậu có biết tớ khuyên nó bao nhiêu ngày không?”
“Từ lúc chúng mình xuất ngoại đến giờ, tớ đã bắt đầu làm công tác tư tưởng cho nó rồi đấy. Cô bé này, thuộc dạng cứng đầu, bướng y như trâu!”
“Cậu vẫn là lợi hại nhất.” – Từ Ảnh thật tâm bội phục.
Kỷ Lam đặt cốc nước xuống, thở hắt ra thật mạnh – mệt muốn chết, nói đến khô cả miệng.
“Cậu ăn mặc như này, tối có sự kiện gì à?”
“Không,” – Kỷ Lam đáp – “Sáng về nhà họ Kỷ, lão phu nhân sắp xếp cho đi xem mắt. Kết quả là, đối tượng bị tai nạn xe.”
“Cậu khắc người ta hả?”
Kỷ Lam: “…Đúng đấy, tớ khắc hắn, mà khắc chết luôn càng tốt!”
Cô ước gì mấy tên cặn bã ngoài kia đều bị cô khắc chết hết mới hả lòng. Vừa vòng qua bàn làm việc định ngồi xuống, mông chưa chạm ghế thì điện thoại trên bàn vang lên. Cô liếc nhìn số gọi đến, đưa tay tắt máy luôn.
“Ai gọi đấy? Sao không nghe?”
“Để sau đi. Nói chuyện Thời An đã, không có gì quan trọng hơn ‘cây hái ra tiền’ của tôi đâu.”
“Phải canh chặt con bé, tuyệt đối không để xảy ra bất kỳ sai sót gì. Còn cái thằng bạn trai của nó… dùng chút thủ đoạn đi.”
Cô không thể để bất kỳ rủi ro nào tồn tại quanh nguồn tài nguyên quý giá của mình – mầm mống phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5023214/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.