“Em đang trên đường đến An Thị, ừ, có việc gấp.”
Kỷ Minh Tông tiễn Triệu Gia Hoài xong, đẩy cửa bước vào thì thấy Kỷ Lam đang ngồi ôm gối trên sofa, trò chuyện bâng quơ với người bên kia đầu dây.
Rõ ràng, đầu dây bên kia là Kỷ Hiển.
Tình cảm giữa “cô con gái nuôi” và “anh trai” này luôn mập mờ nửa sáng nửa tối.
Từ góc nhìn của Kỷ Lam, Kỷ Hiển chỉ đơn thuần là quan tâm cô. Nhưng với góc nhìn của một người đàn ông, ánh mắt của đối phương không giấu được sự chiếm hữu rõ rệt.
Thấy Kỷ Minh Tông bước vào, Kỷ Lam liền tìm cớ để cúp máy.
“Triệu tổng về rồi à?”
“Ừ,” – Kỷ Minh Tông đáp – “Thuốc giải rượu để trên bàn ăn dưới lầu, xuống uống đi.”
“Vâng,” – Kỷ Lam lười biếng đáp lại, đang định hỏi sao anh không mang lên thì anh lại nói tiếp: “Chơi với 256 đi.”
“Em không dám đâu,” – Kỷ Lam khựng lại ngay cửa – “Nó rụng một cọng lông thôi là em cũng đủ mất mạng rồi.”
“Vớ vẩn,” – anh bất ngờ quát khẽ – “Không thể đánh đồng mọi chuyện như thế.”
“Minh tổng,” – Kỷ Lam nghiêng đầu, cười như không: “Mèo và em, chọn một, anh chọn ai?”
Câu hỏi này trong mắt Kỷ Minh Tông, không khác gì cái kiểu “em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh cứu ai?”.
Anh lôi điện thoại và hộp thuốc lá trong túi ra đặt lên tủ đầu giường, từ tốn tháo khuy áo sơ mi: “Chọn em.”
“Minh tổng đúng là còn chút lương tâm.”
Kỷ Minh Tông liếc cô một cái, vừa sâu vừa cạn: “Mèo thông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5010118/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.