Bên ngoài, thấy mãi không có ai ra mở cửa, Đinh Mẫn định gọi điện.
Trong phòng ngủ, chuông điện thoại vang lên, Kỷ Lam cáu kỉnh ném khăn trong tay xuống, cầm điện thoại lên nghe.
“Lam Lam, bác đang ở trước cửa nhà cháu.”
“Yến phu nhân, cháu đã đi ngủ rồi,” – giọng Kỷ Lam không hề khách khí, chẳng còn kiên nhẫn. Những người này, ai cũng tưởng cô dễ bắt nạt, nửa đêm tới gõ cửa, là cô nhất định phải tiếp sao? “Bác chỉ muốn nói vài câu thôi, không làm phiền cháu lâu đâu,” – Đinh Mẫn vẫn giữ được giọng điệu tương đối ôn hòa. Với Kỷ Lam, bà vốn không có ác cảm, cô gái này tuy trẻ tuổi nhưng cư xử rất khéo léo.
Nếu không phải vì Kỷ Nhụy Nhụy đột ngột trở về… nghĩ đến đây, Đinh Mẫn thở dài – đúng là số phận trớ trêu.
“Yến phu nhân, có chuyện gì mà không thể nói vào ban ngày sao?”
“Hay là… bác nghĩ bất cứ lúc nào bác đến tìm cháu, cháu cũng phải sẵn sàng tiếp đón?”
Lời nói nhẹ nhàng nhưng lại như một lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tai Đinh Mẫn, chẳng dễ nghe chút nào.
Bà còn chưa kịp phản ứng, Kỷ Lam đã tiếp lời: “Đêm hôm khuya khoắt, người đàng hoàng nên ở nhà nghỉ ngơi.”
“Trước giờ bác chưa thấy cháu sắc sảo như vậy đấy, Kỷ Lam.”
“Cháu cũng chưa từng thấy bác diễn giỏi đến thế,” – khi Kỷ Nhụy Nhụy chưa trở về, bà còn vờ như quý mến cô lắm. Giờ Kỷ Nhụy Nhụy vừa xuất hiện là hận không thể đá cô ra khỏi thế giới này ngay lập tức. Khi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5010116/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.