Kỷ Hiển đưa mắt quét qua một lượt, ánh nhìn cuối cùng dừng lại trên người Đặng Nghi: “Phòng khách không phải đều chất đầy đồ của Kỷ Nhụy Nhụy sao? Giờ dọn ra cho Kỷ Lam ngủ dưới sàn à?”
“Mẹ chỉ khiến con tò mò thôi, muốn bù đắp cho con gái ruột, tại sao nhất định phải lấy người khác ra để bù đắp?” Kỷ Hiển vốn đã không ưa kiểu giả vờ giả vịt của Kỷ Nhụy Nhụy, càng không vừa mắt sự thiên vị trắng trợn của Đặng Nghi — rõ ràng là chuyện do mình gây ra lại muốn trút hết lỗi lên đầu Kỷ Lam.
“Thôi đừng dọn nữa, mấy trò giả tạo đó làm cho ai xem?”
“Kỷ Hiển!” Đặng Nghi quát lớn: “Mày nói chuyện với mẹ ruột như thế à?”
“Đủ rồi!” Kỷ Hồng Nghĩa nghiêm mặt quát lớn, trừng mắt nhìn Đặng Nghi, dằn giọng ra lệnh: “Cả nhà bị bà làm cho loạn lên rồi.”
Đặng Nghi bị quát thì giật mình, không dám lên tiếng nữa, nhưng ánh mắt nhìn Kỷ Lam lại càng thêm sắc lạnh, đầy ác ý.
…
“Đang nghĩ gì thế?” Kỷ Hiển lái xe đưa Kỷ Lam về Kim Mậu Phủ, suốt dọc đường thấy cô chống đầu trầm tư.
Kỷ Lam điều chỉnh lại tư thế, nghiêng người nhìn anh: “Em thấy tò mò về người chú ba chưa từng gặp mặt kia.”
“Tò mò gì?” Kỷ Hiển cười hỏi: “Ông bà nội sinh chú ba khi gần 50 tuổi, không có thời gian chăm sóc. Đúng lúc ấy, sự nghiệp của nhà họ Kỷ đang rực rỡ, bà nội không rảnh, nên gửi chú ấy ra nước ngoài. Ở bên đó hơn chục năm, mãi đến đầu năm nay mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004197/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.