“Tam gia.”
Chiếc Maybach màu đen đang lăn bánh trên đường đến Kim Mậu Loan, Nghiêm Hội cầm lái, trên ghế phụ để một bó hoa cẩm chướng màu hồng rẻ tiền.
Năm 2008, dịch vụ giao đồ ăn vẫn chưa phát triển, nhưng ở thành phố Kinh Cảng này, chỉ cần bạn có nhu cầu, nhất định sẽ có người giúp bạn thực hiện.
Bó hoa ấy, cả tiền mua lẫn phí chạy việc vặt, gộp lại vừa tròn 99 tệ.
Chủ tiệm ban đầu hét giá 109 tệ, Trương Ứng dày mặt mặc cả xuống còn 99.
Nghe nói khi giao hoa, người của tiệm hoa trông thấy Trương Ứng bảnh bao bước ra từ tòa nhà Phong Minh, không nhịn được lầm bầm mắng một câu: “Đúng là tư bản keo kiệt.”
Anh ta coi như không nghe thấy.
Nỗi tủi của người đi làm thuê, chỉ bản thân mới cảm nhận được.
Đầu năm 2008, Trương Ứng gia nhập Phong Minh, Kỷ Minh Tông lập tức đưa ra mức lương 3 triệu tệ/năm – khi ấy đã là mức “trên trời”. Mấy năm nay công ty phát triển ổn định, lương của anh ta chỉ tăng chứ không giảm.
Cũng được xem như là “top-tier” trong giới đi làm. Mấy ngày tháng phải chắt chiu từng đồng 100 tệ đã là chuyện của rất nhiều năm về trước rồi. Lần này quay lại cảm giác đó, anh ta cũng đã chuẩn bị tâm lý bị chửi.
Dù sao là sếp yêu cầu, biết làm sao.
Kỷ Minh Tông ngồi tựa ở hàng ghế sau, mắt nhắm nghỉ ngơi, giữa đôi mày là vẻ mệt mỏi của một người ở vị trí cao lâu ngày.
Nghiêm Hội vừa gọi “Tam gia” liền im bặt, thấy anh không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004196/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.