“Chết rồi!”
Trương Ứng vừa nhìn thấy người kia, sống lưng đã lạnh toát.
Anh ta vội nghiêng người trốn ra sau người khác – nếu để Kỷ tiểu thư nhìn thấy thì chẳng phải bại lộ hết sao? Sếp yêu đương, mà khiến đám thuộc hạ như anh cứ phải nơm nớp lo sợ.
Nghiêm Hội nhìn thấy Kỷ Lam, trong lòng cảm khái: Duyên phận đúng là kỳ diệu!
Thật sự là hữu duyên thiên lý năng tương ngộ!
Kinh Cảng lớn như vậy, vậy mà hai người này lại cứ chạm mặt mãi.
Khi cửa thang máy chuẩn bị đóng lại, Kỷ Minh Tông đưa tay ấn nút mở cửa.
Sau đó quay lại nói với nhóm người phía sau:
“Mọi người dừng ở đây là được rồi.”
Đám người phía sau thấy Kỷ Minh Tông bước vào thang máy, cửa từ từ khép lại, số tầng bắt đầu giảm dần.
Có người bán tín bán nghi:
“Trợ lý Trương, Kỷ tổng có ý gì vậy?”
Trương Ứng bị hỏi bất ngờ, đành cắn răng lắc đầu:
“Chắc Kỷ tổng có việc riêng cần xử lý.”
Bầu không khí mập mờ giữa hai “nam thanh nữ tú” trong thang máy lập tức bị Kỷ Minh Tông cắt ngang.
Anh dựa vào vách thang máy, vẻ ngoài say khướt, giống như một con sư tử men say vừa tỉnh giấc – mắt nheo hờ, giống như chẳng can dự gì, nhưng kỳ thực lại đang quan sát nhất cử nhất động của cả hai người.
Từ lúc Kỷ Minh Tông bước vào, Kỷ Lam bỗng cảm giác như mình đang bị bắt quả tang tại trận.
Sau lưng lạnh buốt, như thể cô đang làm việc gì mờ ám, không đứng đắn.
Ngược lại, Yến Trang chẳng tỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004172/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.