“Bao nhiêu cơ? Ba mươi sáu triệu tệ? Kỷ Hiển, con chọn chỗ cũng ghê đấy!”
Được giao nhiệm vụ tìm nhà cho Kỷ Lam, anh ta liền nhắm thẳng vào căn penthouse cao cấp ở Kim Mậu Phủ.
Không đắt không chọn đúng không? Kỷ Hiển chẳng bận tâm, kẹp điếu thuốc trên tay, ngón út khẽ gẩy tàn thuốc vào gạt tàn:
“Mẹ à, lúc này mà làm không khéo, sẽ khiến người ta nói ra nói vào. Nếu để lời đàm tiếu lọt vào tai ông bà nội, mẹ nghĩ ba còn giữ được chỗ đứng trong nhà họ Kỷ sao?”
“Bao nhiêu năm tình cảm, vở kịch này diễn hai mươi năm rồi, cũng không thiếu nổi một căn hộ đâu.”
Đặng Nghi xót xa:
“Nói thì dễ lắm.”
“Chứ còn thế nào nữa?”
Kỷ Hiển hít một hơi thuốc, khác hẳn vẻ lười nhác ban ngày đối với Kỷ Lam, lúc này nghiêm túc nhìn bà:
“Con đi trả lại? Rồi để người ta chỉ thẳng vào mặt mẹ bảo mẹ trở mặt vô tình, con ruột vừa trở về đã đuổi con nuôi ra khỏi nhà à?”
Đặng Nghi tức đến mức khó thở.
Kỷ Hiển vắt chân, lười biếng tựa lưng vào sofa, tay nghịch điện thoại.
Kỷ Lam vừa dừng xe thì thấy có tin nhắn, mở ra xem:
“Ra ngoài, đừng vào nhà.”
Cô hiểu ngay, cầm điện thoại rời khỏi biệt thự mà không gây tiếng động.
Đứng ngoài sân, ánh mắt cô rơi vào bức tường đầy hoa “Thiên Phương Dạ Đàm” – loài hoa quý hiếm.
Loài hoa này được trồng ở đây từ năm cô năm tuổi, chính tay Đặng Nghi sai người chuyển về. Hồi đó, bà nắm tay cô, chỉ vào cây hoa và hỏi:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004159/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.