Vừa xuống máy bay, Kỷ Hiển đã nghe nói về vụ việc rối ren trong nhà.
Anh vội vàng chạy về, và ngay lập tức đụng phải một màn “kịch hay”.
Em gái ruột bị bắt cóc nay trở về – chuyện thương cảm thì không sai, nhưng cũng phải có đầu óc một chút chứ.
“Anh… anh ơi…”
Kỷ Nhụy Nhụy bị anh quát một tiếng, liền co rúm lại trốn sau lưng Đặng Nghi.
Đặng Nghi bước lên trước, bảo vệ con gái:
“Kỷ Hiển, con bé là em ruột của con, là em ruột thật sự.”
Ánh mắt Kỷ Hiển lướt qua Kỷ Lam – người vẫn im lặng không tranh cãi – rồi chuyển sang nhìn Kỷ Nhụy Nhụy. Anh bật cười lạnh:
“Vậy còn Lam Lam là cái gì?”
“Từ nhỏ mẹ đã nói với con rồi, Lam Lam chỉ là đứa trẻ đáng thương mà nhà họ Kỷ nhặt về nuôi thôi.”
Kỷ Hiển cười khẩy, ánh mắt lạnh băng không một chút tình cảm:
“Trước kia thì sao? Lúc chưa tìm được con gái ruột, mẹ suốt ngày ‘con gái yêu’ này, ‘con gái cưng’ nọ, yêu chiều đến mức sợ người ta rơi mất. Giờ tìm được con ruột rồi thì muốn đá người ta về lại bụng mẹ luôn à?”
“Mẹ, đừng cãi với anh nữa… là lỗi của con, con trở về đột ngột quá… con không muốn vì con mà ảnh hưởng đến tình cảm của mọi người… con đi là được rồi…”
Kỷ Nhụy Nhụy rơm rớm nước mắt, dịu giọng như trà nhài pha đường.
Kỷ Hiển từ nhỏ đã chơi bời với đám công tử ăn chơi trong tứ cửu thành, loại con gái nào mà chưa từng gặp? Gái làng chơi, diễn viên kịch –
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-su-kinh-cang/5004158/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.