Trong nháy mắt, vô số đau thương cùng khổ sở quen thuộc, liền chi chít bò đầy trái tim của cô.
Bất kể trôi qua bao lâu, chỉ cần nghĩ đến anh, nghĩ đến anh cùng cô đã không có quan hệ vợ chồng, cô có thể trong nháy mắt bị đau đớn đánh sụp đến lý trí tan rã.
Coi như là cách ba năm, cô liều mạng mà nghĩ muốn quên đi anh, nhưng vĩnh viễn đều không làm được.
Tứ Nguyệt nắm chặc chứng nhận ly hôn trong tay, chậm rãi nhắm hai mắt lại, tự hỏi mình: "Tứ Nguyệt, rốt cuộc mày muốn vì người đàn ông kia, điên cuồng tới khi nào mới chịu hết hy vọng?"
Tứ Nguyệt khép chặt đáy mắt lại, hơi có chút chua xót.
Là anh đem hết toàn lực, tàn nhẫn và quyết tuyệt muốn đuổi xa cô.
Chẳng qua là, anh tàn nhẫn với cô như vậy, nhưng ngày đầu cô tới nước Pháp, đã bắt đầu ảo tưởng chính mình khi nào có thể trở về đã cái thành phố có anh kia.
Có lẽ sẽ có người nói cô cần gì chấp mê như thế, có lẽ có người sẽ mắng cô sinh ra là để bị coi thường... Nhưng là, bọn họ đã quên, cô cũng chỉ là vì một mình Tô Niên Hoa chấp mê, sinh ra để bị coi thường mà thôi.
Trung Quốc, Bắc Kinh.
Thành phố Bắc Kinh giá lạnh đi qua, xuân về muôn hoa đua nở, xuân phong ấm áp, cho dù là đêm khuya, cũng sẽ không khiến người ta cảm giác được cái loại lạnh thấu xương này.
Tô Niên Hoa đi ô-tô, dưới ánh đèn nê ông trên đường, lưu loát đánh tay lái, đem xe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-sai-55-lan/844979/chuong-889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.