Con mẹ nó đây mà còn là người sao?
Bách quan thì vô cùng thán phục, bệ hạ của bọn họ thật sự quá trâu bò!
Xuất khẩu thành chương, mỗi một bài đều là danh tác kinh điển!
Mấy bận cổ kim, tìm không ra thi nhân nào có thể sánh vai cùng hắn!
Danh xưng Thi Tiên Từ Thánh đặt trên người hắn cũng không quá đáng!
Lúc này Lâm Bắc Phàm hung hăng nói: "Diệu Thủ Không Không, ngươi rốt cuộc có được hay không?”
"Từ lúc nãy đến giờ vẫn luôn là ngươi ra đề, trẫm làm thơ, tốt xấu gì ngươi cũng phải làm ra được một bài nhat"
"Đúng rồi, tốt xấu gì ngươi cũng làm ra một bài nha!"
"Còn nói mình là người văn hóa, kết quả một bài thơ cũng nói không nên lời!"
"Không có bản lĩnh thì nhận không có bản lĩnh, còn giả bộ làm gì?"
"Rõ ràng là một tên trộm còn giả bộ văn hóa, buồn cười!" Bách Quan cũng kêu gào theo.
Diệu Thủ Không Không bị dọa cho tức giận thiếu chút nữa hộc máu!
Nếu như nhất thời xúc động lấy ra bài thơ của mình, thì thật sự là mất mặt xấu hổ, đành khoát tay áo, chán nản nói: "Được rồi được rồi, lão phu nhận thua rồi, không đấu nữa, được chưa!"
"Nói sớm như vậy chẳng phải đã xong rồi sao?"
Lâm Bắc Phàm cười nói: "Dựa theo ước định, ngươi phải đáp ứng một việc của trãm!"
"Đây là điều hiển nhiên, Diệu Thủ Không Không ta mặc dù chỉ là một tên trộm, nhưng mà nói gì cũng có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-quan-ta-tieu-ngao-thien-co/3397997/chuong-162.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.