Bởi vì tình thế nguy cấp, Sài Ngọc Tâm lập tức gửi một phong thư, 800 dặm khẩn cấp truyền cho Lâm Bắc Phàm ở trong kinh thành.
Một ngày sau, nàng liền nhận được hồi đáp của Lâm Bắc Phàm.
Sài Ngọc Tâm cầm phong thư mừng rỡ nói: "Bệ hạ đồng ý, chấp nhận tất cả nạn dân!"
An Lộc Sơn vẫn có chút do dự: "Nhưng mà, trong này khả năng có gian tế..."
Sài Ngọc Tâm tiếp tục vui mừng mà nói: "An tướng quân không cần lo lắng, bệ hạ đã cân nhắc đến điểm này, lưu lại biện pháp giải quyết trong thư, mời An tướng quân xeml"
Sau khi xem xong An Lộc Sơn mới thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Cách này không tệ, cứ làm như vậy đi!"
Sau một lát, một đám binh sĩ đi tới một mảnh nông điền.
Nói với người nông dân đang khai hoang: "Các ngươi đều đến từ Mạc quốc?”
Đám nông dân này hai mặt nhìn nhau, trong lòng thấp thỏm không thôi.
Chẳng lẽ, Hạ quốc muốn tính sổ?
Một vị tuổi tương đối lớn trong đó chắp tay hỏi: "Khởi bẩm quân lão gia, chúng ta đúng là từ Mạc Quốc tới! Trong nhà không có cơm ăn nên mới tới đây mưu sinh! Chẳng lẽ, chúng ta phạm vào chuyện gì sao?"
Binh sĩ cười to nói: "Các ngươi không có làm gì sai, ngược lại đụng phải chuyện tốt, chỗ chúng ta có một
việc nhờ các ngươi! Nếu như làm tốt, có thưởng lớn!"
Các nông dân đều thở phào nhẹ nhõm.
"Hóa ra là thế, không có việc gì là tốt rồi!" "Quân gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-quan-ta-tieu-ngao-thien-co/3397892/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.