Chương trước
Chương sau
Mấy ngày nay, thông qua đế quốc sa bàn, Lâm Bắc Phàm nhìn thấy hoàng đế Mạc Quốc cùng người nhà của hẳn đều ru rú trong nhà, khá an phận, không khỏi hài lòng nhẹ gật đầu.

Trên thực tế, cho dù bọn họ có trốn thoát, Lâm Bắc Phàm cũng không quan tâm, bởi vì những người này đã không còn uy hiếp.

Cho dù tương lai có cơ hội đông sơn tái khởi, cũng không uy hiếp được hẳn.

Bởi vì hắn có đế quốc sa bàn, đồng thời thực lực còn có thể tăng lên theo sự tăng trưởng của quốc lực, tốc độ càng lúc càng nhanh.

Trừ phi ngươi là Vận Mệnh Chi Tử, cũng nắm giữ hack, nếu không vĩnh viễn không có cơ hội trở mình.

Mà lúc này, An quốc, Thương quốc và Bằng quốc rốt cục đã đánh hạ Mạc quốc. Bởi vì tranh đoạt thổ địa, giữa ba nước xảy ra một ít xung đột, nhưng cuối cùng thông qua phương thức đàm phán phân chia lãnh thổ.

Vốn cho rằng mở mang bờ cõi, sẽ nghênh đón khởi đầu mới tỉnh.

Thế nhưng, ba nước dần dần phát hiện ra cũng không phải như vậy.

Đầu tiên, bọn họ phát hiện tất cả vật tư đáng giá trong thành thị ở Mạc Quốc gần như bị cướp sạch không còn gì, ngay cả lương thực cũng bị ăn hết.

Tiếp theo, bọn họ phát hiện khoáng sản tài nguyên bên trong lãnh thổ quốc gia dường như bị đào sạch, cái gì cũng không đào ra được.

Cuối cùng, bọn họ lại phát hiện ruộng lúa của Mạc Quốc không biết xảy ra chuyện gì, độ phì nhiêu của đất đai mất đi nghiêm trọng, rất nhiều cây lúa mầm không đủ dinh dưỡng, khô héo, trồng không ra lương thực, không sinh ra được quả.

Rất nhiều cây cỏ dại ngoài dã ngoại cũng bắt đầu khô héo, dần dần lộ ra mặt đất, chim muông cá sâu đều thưa thớt.

Bọn hắn đều bối rối, bọn hắn hao hết tâm tư, hao binh tổn tướng đánh xuống mảnh đất này, dường như một chút giá trị cũng không có.

Hơn nữa, còn nhiều hơn trăm vạn miệng ăn, gào khóc đợi ăn cơm.

Chỗ tốt không vớt được, còn rước lấy phiền phức. Hoàng đế của ba nước lập tức cảm thấy nhức trứng.



"Đây là có chuyện gì, Mạc Quốc vốn dĩ không phải như vậy!"

"Lúc đầu Mạc Quốc tài nguyên phong phú, đất đai phì nhiêu, nhân dân giàu có! Kết quả bây giờ..."

"Vậy Long Chạy Trối Chết kia làm sao kinh doanh dựng nước đây? Một quốc gia tốt đẹp, đều bị hắn làm mất sạch rồi!"

"Khó trách chạy trốn, ném một cục diện rối rắm này cho chúng ta, ngay cả hôn quân Hạ Quốc cũng không bằng!"

"Đáng chết, hiện tại trãẫm muốn giết hắn!"

Bất tri bất giác Hoàng đế Mạc quốc cõng một cái tội oan lớn, hắt hơi một cái.

Trong hoàng cung Thương Quốc, Hoàng đế Thương Quốc đau đầu hỏi: "Các vị ái khanh, có thượng sách gì không?"

Thừa Tướng cười hắc hắc, lớn tiếng nói: "Bệ hạ, chúng ta không có nhiều lương thực để mà nuôi sống mấy chục vạn nạn dân kia! Tiếp tục giữ lại, sẽ dẫn phát náo loạn! Nhưng Hạ quốc bên kia đang đào mỏ quặng khai hoang thông sông, không phải cần nhân thủ sao? Cho nên vi thân kiến nghị, đem những nạn dân này toàn bộ đuổi tới Hạ quốc!"

Hoàng đế Thương Quốc ánh mắt sáng lên: "Ý kiến hay, vậy cứ làm như thế! Thứ nhất, có thể vứt bỏ gánh nặng này! Thứ hai, tiêu hao lương thực của hắn, để bọn hắn mua dây buộc mình! Ha ha...”

"Bệ hạ anh minh!"

Thế là, bọn họ ở trong lãnh thổ lớn tiếng tuyên truyền, cổ xuý dân chạy nạn.

"Chúng ta không có lương thực, nhưng Hạ quốc có!" "Muốn ăn cơm no thì đi Hạ quốc đi!"

"Bọn họ có rất nhiều lương thực, bảo đảm có thể giúp cho các ngươi sống sót!"

Trải qua một hồi cổ động như vậy, đám nạn dân mang theo ước mong cực lớn, đứng dậy đi tới Hạ quốc.

Hai quốc gia khác học theo, thế là lượng lớn nạn dân như cương thi, thành đàn dứt khoát tuôn tới biên cảnh Hạ quốc.



Bởi vì số lượng quá nhiều, binh mã Hạ Quốc như lâm đại địch!

An Lộc Sơn suất lĩnh đại quân chống cự ở tiền tuyến, quát lớn: "Các tướng sĩ, giơ vũ khí lên, không cho phép thả bọn chúng tới đây! Nếu để bọn chúng vượt biên một bước, quân pháp xử trí!"

"Vâng, tướng quân!" Đám người lên tiếng, giơ trường mâu và tấm thuẫn lên.

Sau đó, An Lộc Sơn hướng về phía nạn dân người đông nghìn nghịt phía trước hét lớn: "Nơi đây là lãnh thổ Hạ quốc, cấm đi về phía trước! Nếu như các ngươi lại tới, bổn tướng quân cũng không khách khí nữa!"

Đám nạn dân nhao nhao cầu khẩn.

"Cho bọn ta một miếng ăn đi, chúng ta đã lâu không ăn no rồi!"

"Cho một ngụm cháo cũng được, ta thật sự sắp chết đói rồi!"

"Chỉ cần cho ta ăn cơm no, ta chuyện gì cũng làm!"

"Cầu xin các ngươi!"

Sài Ngọc Tâm nhìn mà không đành lòng, nói: "An tướng quân, cứ để bọn họ tới đây đi! Bệ hạ từng nói, chỉ cần có nạn dân tới đầu hàng, bất kể quốc gia nào cũng sẽ tiếp nhận toàn bội”

An Lộc Sơn không hề bị lay động: "Bệ hạ đã từng nói lời này, nhưng tướng ở bên ngoài, lệnh vua có thể không nghe! Những nạn dân này rõ ràng là do ba quốc gia kia chủ tâm đuổi tới, dân số đạt tới hơn trăm vạn. Ngươi nói xem, quốc gia của ta nuôi nổi nhiều người như vậy sao? Chúng ta không thể chỉ lo cho bách tính nước khác mà không để ý tới bách tính nhà mình!"

"Hơn nữa, nhỡ như trong đó có gian tế địch quốc trà trộn vào thì chúng ta làm sao bây giờ? Xảy ra vấn đề, trách nhiệm này ai đảm đương đây?”

Giọng điệu của An Lộc Sơn vừa nặng nề vừa kiên định: "Kẻ làm tướng, không thể nhân từ nương tay! Sài tướng quân, ngươi sinh ra trong thế gia tướng lĩnh, đạo lý này ngươi hẳn là hiểu rõ hơn tai"

Sài Ngọc Tâm nói: "Cái đạo lý này thì ta hiểu, nhưng †a cũng không thể không quan tâm đến! Ta thấy phần lớn người nơi này đều là nạn dân! Việc này rất khó quyết, chỉ bằng báo cáo lại chuyện này cho bệ hạ, chờ ngài tới định đoạt!"

An Lộc Sơn quay đầu nhìn lại, một lúc lâu sau mới gật đầu: "Cũng được!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.