Đồ Linh Trâm kéo Thu Minh đao dài tám thước chậm rãi bước ra khỏi mật thất, mũi đao kéo thành tia lửa trên mật thất. Tóc dài tú lệ sau một đêm chém giết mà rối tung, sợi tóc khinh vũ, lộ ra đôi mắt vò sát khí mà đỏ ửng, váy dài không gó mà bay, khí tràng khai hoả, như thể Chiến thần đến từ địa ngục.
Khóe môi nhếch lên một nụ cười châm biếm, Đồ Linh Trâm tăng nhanh bước chân, sau đó nhấc thanh đao lao vào đám tư binh, lưỡi đao trong bóng tối lóe lên hàn quang như thể sấm sét xé rách màn đêm, đánh thức bình minh.
Xác chết của địch binh như bao cát từng cái từng cái bay ra khỏi điện, Thu Minh đao cứ như gặt hoa màu, chém lia lịa không nương tay. Ngay sau đó, cả người đẫm máu, nữ tử cầm dọc cây đao mà đứng, cây đao hơn 80 cân chạm đất. phát ra tiếng trầm nặng.
Đồ Linh Trâm lặng ngắm bốn phía, quát lên: “Còn ai dám lên trước đánh một trận!”
Trong phút chốc, thiên địa tịch liêu.
Màn đêm chậm rãi rút đi, phía chân trời hửng nắng, ánh bình minh đạm bạc chiếu vào Lai Nghi điện, chiếu sáng mắt nàng. Nàng lạnh lùng nhìn sắc mặt chợt biến của Tần Khoan, khóe miệng dâng lên tia trào phúng.
Lý Phù Dao dẫy dụa đứng lên, linh ngạc nhìn dáng người cao ngạo, nước mắt không tự chủ được trào ra. Hắn lấy tay che mặt, lẩm bẩm nghẹn ngào,, sư tỷ cuối cùng cũng trở về, hoàn hoàn chỉnh chỉnh quay về bên cạnh hắn rồi!
Trường đao quen thuộc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-quan-nhat-thuong/3344288/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.