Ngày âm trầm, gió cuốn mây đen, tuyết lớn đầy trời. Trên sườn dốc quen thuộc, hài cốt khắp nơi, tàn kiếm, bạch tuyết, hồng máu, tất cả dệt nên khung cảnh khốc liệt đến giật mình.
Trong cơn gió lốc, Lý Phù Dao đưa lưng về phía nàng đang nhuốm máu trong tuyết, cúi thấp đầu bất động.
Đồ Linh Trâm biết rõ đây chỉ là giấc mộng của chính mình, nhưng vẫn không nhịn được chạy đến bên bóng lưng hắn,không màng đến vừa mở miệng tuyết đã rót đầy, nàng khẩn thiết gọi: “Phù Dao!”
Trên sườn dốc, Lý Phù Dao xoay người, Đồ Linh Trâm mới thấy rõ, lồng ngực hắn ôm một cái đầu máu me đầm đìa- chính là nàng, kiếp trước chết thảm.
Trong mộng, Lý Phù Dao gắt gao ôm lấy đầu lâu, kinh ngạc nhìn Đồ Linh Trâm kiếp này. Nửa ngày, hắn nhẹ nhàng nở ra một nụ cười, cười đến khắp mặt đều là lệ: “Sư tỷ, ngươi rốt cục không chịu đến gặp ta.”
Dừng đoạn, hắn lại thấp giọng si ngốc cười: “Chờ một chút, sư tỷ, ngươi chờ một chút…Rất nhanh, Phù Dao sẽ đến tìm người thôi!”
“Phù Dao! Không_____!”
Trong mộng, Đồ Linh Trâm nỗ lực muốn lao nhanh về phía hắn, nhưng không chống nổi bão tuyết…Nụ cười của hắn ngày càng nhạt, nhạt dần, nhạt dần rồi biến mất trên con dốc.
….
Đồ Linh Trâm bật dậy, lúc này mới phát hiện trên người mồ hôi chảy ròng ròng. Nàng thở hổn hển, xoa xoa gáy, thuận thế lướt nhanh nhìn bốn phía xa lạ, nhìn Trương Võ đang lúng túng, hỏi: “Đây là chỗ nào?”
“Khách điếm. Vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-quan-nhat-thuong/3344279/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.