Đồ Linh Trâm đứng trước mộ của chính mình, thực vạn ngàn cảm khái.
Mộ nàng bên cạnh mộ Đồ tướng quân và Đồ phu nhân, lẻ loi một góc. Mộ xây cũng thật hoành tráng, đá hoa cương, bia cẩm thạch, mặt trên khắc bảy chữ đơn giản: Đồ thị nữ Linh Trâm chi mộ.
Không ngày tháng, không tên người thân lập bia.
Đồ Anh đỏ mắt giải thích: “Bia này… Là Trần Vương lập cho tỷ.”
“Lý Hoài.” Đồ Linh Trâm có chút kinh ngạc: “Ta tưởng là các ngươi.”
“Chúng ta vốn cũng lập bia.” Mạnh Thức đặt trái cây lên mộ phu thê tướng quân, giải thích: “Năm đó tình thế bức bách, chúng ta sợ sẽ có kẻ đào mộ nên lập cho tiểu chủ công chỉ là một tảng đá xanh không bia. Ba tháng trước từ Trường Sa quay về đây, phát hiện bia đã được thay đổi.”
“Vậy sao các ngươi biết là do Trần Vương đổi?”
“Chúng ta tận mắt nhìn thấy.” Đồ Anh thấy cảnh thương tình, lau khóe mắt ướt đỏ: “Có một hôm ta cùng Ô Nha mang đồ cúng lên núi, bỗng thấy Trần Vương dắt ngựa đứng trước bia, lạy ba lạy mới rời đi. Sau khi tỷ xảy ra chuyện, trên triều người tránh Đồ thị không kịp, người ngoài tới tảo mộ tỷ, chỉ có Trần Vương.”
Kỳ quái, nàng cùng Lý Hoài kiếp trước giao tình cũng không sâu, sao hắn phải mạo hiểm lập bia mộ bái tế mình?
Đồ Anh xoa xoa mũi, cảm khái nói: “A tỷ, tỷ thấy Trần Vương có là người tốt không?”
“Cũng có lẽ, nghe nói hắn đối với ai cũng rất ôn nhu.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-quan-nhat-thuong/3344278/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.