Tần Tư Mộc mất nửa phút mới nhớ ra lời hứa của hai người bắt đầu từ khi nào.
Đó là khi Tần Tư Mộc lên tám tuổi, lúc đó cậu có nuôi một con mèo ba tư có cặp mắt màu xanh lam, cậu rất thích nó, lúc nào cũng chơi đùa với nó. Tần Niệm An cũng rất thích con mèo này, cũng học theo Tần Tư Mộc chơi đùa với nó. Kết quả, con mèo này hoàn toàn không nể mặt Tần Niệm An, trực tiếp cho cậu một cái móng vuốt khiến cho mặt cậu chảy đầy máu.
Tần Niệm An vốn đang tràn đầy niềm vui khi được chạm vào mèo con, kết quả bị cào cho máu me bê bết, khóc ngay tại chỗ, kêu gào đòi đuổi nó đi. Một Tần Niệm An chỉ mới tám tuổi rất mít ướt, lúc khóc lên rồi là không thèm nghe ai cả, ngay cả người anh trai mà bình thường cậu sợ nhất khuyên bảo cậu, cậu cũng không nghe lọt tai.
Sau này, Tần Tư Mộc thấy Tần Niệm An thật sự không thích mèo con, cậu đành tặng nó cho người khác. Sau khi mèo con bị đuổi đi, Tần Niệm An là người vui mừng nhất, chỉ có Lý Sơ Hạ là người duy nhất phát hiện ra vành mắt của Tần Tư Mộc đang lặng lẽ đỏ lên.
Mọi người đều cho là Tần Tư Mộc ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết nghĩ cho em trai. Mà không một ai biết, Tần Tư Mộc rất thích con mèo kia, không phải là tình cảm hời hợt trong suốt mấy ngày qua, mà là thật sự rất thích.
Cho nên, Lý Sơ Hạ chờ đến lúc trong phòng không có người, vội chạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-nhan-dinh-sai-doi-tuong-roi/211368/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.