Tần Tư Mộc càng nhìn tách ca cao nóng hổi kia, càng thấy tách cà phê của mình không vừa mắt. Thừa dịp mọi người không chú ý, cậu lặng lẽ bưng cà phê lên rót toàn bộ vào nửa ly sữa bò còn lại, hỗn hợp cà phê sữa đã bớt đi vị đắng và trở nên ngọt ngào hơn.
Cậu uống thử một ngụm, tuy vẫn chưa đủ ngọt nhưng vị sữa vẫn vừa đủ, Tần Tư Mộc hài lòng cười. Cuối cùng cũng cảm thấy tách cà phê của mình không tệ hơn tách ca cao kia bao nhiêu.
Mới vừa thoả mãn xong, vừa nhấc mắt lên, đã thấy Lý Sơ Hạ ngồi đối diện đang mỉm cười nhìn cậu.
Tần Tư Mộc nuốt nước miếng, không biết Lý Sơ Hạ có nhìn thấy cảnh mình đổ cà phê vào sữa hay không. Nếu anh đã nhìn thấy, vậy mình có cần giải thích không, thật sự cậu rất ghét cà phê, chỉ muốn bỏ sữa vào để cho dễ uống hơn thôi.
Giờ khắc này, Tần Tư Mộc cảm thấy cứ như sau lưng có gai.
Trong lúc Lý Sơ Hạ quay qua bàn bạc chuyện hợp tác với Tần Ngạo, Tần Tư Mộc vội uống hết cà phê sữa, cậu chủ động giúp Mộ An dọn dẹp, cứ như cậu đang chạy trốn vậy.
Năm Tần Tư Mộc học đại học, cậu chỉ mới mười lăm tuổi, người trong nhà đã quyết định đợi Tần Niệm An vào đại học mới tổ chức tiệc ăn mừng luôn một thể. Bởi vì đến lúc đó, hai anh em đã trưởng thành, cũng là thời điểm tốt để Tần gia giới thiệu với các đối tác làm ăn về hai đứa con của họ. Dù sao,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-nhan-dinh-sai-doi-tuong-roi/211367/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.