Đau... Đau lắm!
Khó khăn lắm mình mới có thể nhận ra và xác định tình cảm của mình dành cho anh, không đơn thuần như lúc trước mà đã nảy nở trở thành thứ tình cảm khác
YÊU! Mình đã yêu anh rồi
Nhưng giờ đây mọi chuyện đã đi quá xa và mình không có cách nào kéo nó về nữa. Mình phải làm sao đây? Đối mặt? Bỏ đi? Lẩn tránh? Xem như không biết gì?
....................
Đã 3 ngày trôi qua, trong 3 ngay mình vẫn cứ chui vào vỏ ốc của chính mình. Căn phòng của mình mọi ngày rất ngắn nắp tràn ngập ánh sáng nhưng giơ đây phủ trong phòng chỉ là bóng tối, bụi bẩn
Mình không quan tâm, mình cũng không muốn làm gì nữa
Cũng 3 ngày mình chưa ăn gì chỉ uống chút nước rôi lại thôi không còn tâm trạng nữa.
Bác quản gia, mọi người trong nhà ngày nào lúc nào cũng đến gõ cửa bảo mình ra ngoài ăn cơm nhưng đáp lại chỉ là sự yên lặng. Chắc họ lo lắm nhưng mình cần yên tĩnh để suy nghĩ tìm cách giải quyết. Chắc học rất muốn tìm chìa khoá dự phòng mở cửa ra xem mình sống hay chết nhưng cửa phòng này mà khoá thì phải có chìa của nó mới mở được. Mà 1 thì mình giữ tất nhiên không đưa họ, còn lại 1 là anh giữ....không biết nữa
Điện thoại mình cũng mấy ngày không sạc giờ cũng tắt luôn rồi khỏi ai làm phiền nữa
Cứ thế 5 ngày mình cứ chập chờn ngủ rồi tỉnh lại thì lại chim trong suy nghĩ, đến ngày thứ 6 thì không chịu nỗi nữa mà ngất đi. Chắc mình chết rồi......
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-la-mafia/1324811/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.