Sau khi nhớ ra chuyện hệ trọng chết người đó thì tâm hồn ăn uống của mình biến đâu hết trơn mà chỉ muốn chạy thẳng lên phòng mà “ ăn” hết mấy cuốn sách vở toán đó.
Nghĩ lần làm mình liền đặt ly sữa chưa uống được 2/3 xuống bàn và đứng lên
- đi đâu vậy? Thức ăn chưa đem ra mà
- không cần nữa tôi không muốn ăn
- sao lại như vậy bình thường em thích ăn lắm mà sữa cũng chưa uống hết nữa
- tôi phải lên phòng bây giờ
- làm gì?
- học chứ làm gì mai tôi phải kiểm tra toán
- ăn sáng xong đã
- không được như vậy sợ không kịp
- sưc học của em cũng không tệ mà đừng lo qua. Sức khỏe vẫn quan trọng hơn nếu cứ bỏ bữa như vậy không khéo bị đau bao tử mất
- tôi không sao đi đây
- nè..... Nè
Mình bỏ đi lên phòng thẳng không thèm nghe anh ta dài dòng nữa
Mình đã lao vào học nghe sau đó nhưng chỉ một lúc sau có người gọi cửa
- phu nhân tôi đem thức ăn sáng cho người
- tôi không ăn chị đem xuống đi
- nhưng ngài ấy dặn phải đưa phu nhân ăn
- được rồi chị vào đây
Dường như chỉ chờ nhiêu đó người đó đã nhanh chóng mở cửa bước vào đặt thức ăn bên cạnh nơi mình đang ngồi học
- được rồi chị làm việc của mình đi tôi sẽ ăn sau
- dạ được
Mình đã nghe tiếng đóng cửa nghĩ rong phòng không còn ai nhưng sao cứ có cảm giác có người đang nhìn mình. Mà thôi kệ chắc học quá
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phu-cua-toi-la-mafia/1324784/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.