Tô Nghi cười nói: “Cũng được, trước tiên ta cho người đưa Noãn Yên về, đêm nay hai chúng ta từ từ xem.”
Tuyên Minh thầm nghĩ, Tô Nghi thật đúng là có bản lĩnh đem chuyện gì cũng đều hướng về phương diện kia, việc gì để cho hắn nói ra, cũng đột nhiên cảm thấy ám muội đến không thể nhìn mặt người, thật giống như Tuyên Minh không phải xem bói cho hắn, mà là hầu hạ hắn chuyện khác.
Lúc này đã sẩm tối, Tuyên Minh quả thật nên đi gặp Noãn Yên, nói: “Ta đi nói với hắn, để tối nay hắn chăm sóc sư phụ cho tốt.”
Tô Nghi chỉ sợ thiên hạ không loạn: “Ta đi cùng ngươi.” Nói xong vớt Tuyên Minh từ trong nước lên lau khô, một đường ôm trở lại phòng ngủ, hai người thay quần áo khác.
Bờ môi Tuyên Minh sưng đỏ, tóc lại ướt, lúc này cũng bất chấp hình tượng, để Tô Nghi dẫn y đi Tây viện. Vừa tiến vào trong tiểu viện đã thấy trên mặt đất xếp hơn mười món binh khí liền nhau, Noãn Yên đang ngồi xổm trên mặt đất sờ từng cái một, yêu thích không buông tay, trong mắt tỏa ra ánh sáng, ngẩng đầu hướng về phía tùy tùng của Tô Nghi hỏi này hỏi nọ.
Tùy tùng kia thấy Tô Nghi mang theo Tuyên Minh đi tới, lui sang một bên: “Hầu gia, tiên sinh.”
Noãn Yên lập tức quay đầu lại, ngốc ngốc nhìn Tuyên Minh, cúi đầu xuống, nước mắt không bao lâu lại bắt đầu đảo quanh ở trong hốc mắt. Tiên sinh tốt như vậy, lại muốn cho cái tên Triêu Dương hầu này ỷ thế hiếp người chiếm lấy,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phi-yen-diet-chi-minh-phong-thien/2856678/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.