Tuyên Minh hai chân lăng không, tiểu huyệt vẫn ngậm vật kia, Tô Nghi bước một bước, vật đang ở bên trong lại đỉnh một cái. Tô Nghi cố ý muốn thấy y không được tự nhiên, đi vài bước lại dừng một lần, nâng y lên lại không cẩn thận buông lỏng tay ra, hạ thân Tuyên Minh trượt xuống, vật kia liền ma sát vách trong đâm vào thật sâu. Tuyên Minh khó chịu tột cùng, vách trong trơn ướt, vậy mà tự mình co rút lại, lúc mở lúc đóng, vừa co vừa siết, Tô Nghi căn bản cũng không cần động liên tục, vách trong tự động siết chặt dương căn của hắn tự mình nuốt vào.
Những phản ứng này Tuyên Minh đều vô cùng lạ lẫm, bản thân cũng không khống chế nổi, chỉ nhăn mày nhìn Tô Nghi, cắn răng không nói. Tô Nghi bị y làm cho dục tiên dục tử, cố giữ trấn định trở lại trong phòng, quần áo cũng không kịp thoát, đem Tuyên Minh đè lên trên bàn.
Thế công bỗng nhiên mãnh liệt, hai tay Tô Nghi nắm lấy eo Tuyên Minh, mỗi một lần đều đâm đến nơi sâu nhất.
Tuyên Minh ở trong phòng quả nhiên thả lỏng, tiếng rên rỉ không hề khống chế, mở hai chân phun ra nuốt vào vật cứng. Lúc khó chịu y sẽ không tự chủ được siết loạn xung quanh, Tô Nghi nắm lấy tay y: “Không chịu được thì cào ta.”
Vật kia trong người đỉnh thẳng lên chỗ mẫn cảm của y, Tuyên Minh cầu xin tha thứ cũng vô dụng, ngón chân cong lên, lỗ nhỏ co rút co rút, khóc bắn ra. Sau khi phóng thích một lần liền có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-phi-yen-diet-chi-minh-phong-thien/2856676/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.