Chương trước
Chương sau
Quý Minh Châu cắn một lúc, sau đó như bị trạng thái say rượu tiếp thêm sức lực, cứ như vậy không rời khỏi Giang Tịch, tùy ý đi tới đi lui, ngặm nhấm một cách bừa bãi.
Hoàn toàn không có phương hướng và mục tiêu nào cả.
Hai người cứ như vậy dán vào nhau, dù ở trên hay dưới, cũng như thể không có một khe hở nào. Mặc dù đang là mùa đông, nhưng trong phòng vẫn ấm áp, luồng khí nóng thở ra phả xuống cổ của đối phương.
Giang Tịch bị kẹt ở giữa, không có cách nào thoát ra.
Bởi vì Quý Minh Châu lớn mật ngồi dạng chân ở trên nên đôi chân mềm mại của cô cách chỗ dưới quần anh rất gần, lực môi cũng càng ngày càng mạnh hơn.
Sau khi bị cắn quá mạnh, Giang Tịch khẽ kêu lên, rồi vươn tay ra để ngăn chặn hành động của cô.
"Em biết em đang làm gì không?" Lời nói phát ra khỏi miệng như một sự mê đắm, êm dịu gợi cảm.
"Hả...."
Quý Minh Châu dừng lại một lúc, động tác cắn mút cũng dừng lại, môi và rằng quyện vào nhau rồi tách ra, lập tức phát ra một tiếng "Chụt", mặc dù không lớn nhưng trong không gian yên tĩnh này, dường như là một ám hiệu đặc biệt.
Chỉ cần tiến thêm một bước nữa thôi là mọi thứ sẽ bùng nổ.
Cô chăm chú nhìn anh, đôi mắt hoa đào tràn đầy ý cười, thật giống một rừng hoa mùa xuân.
Quý Minh Châu ủ rũ cười, khiến cho mái tóc càng thêm lộn xộn, "Đương nhiên là em biết ——"
"Em đang trừng phạt anh..." Quý Minh Châu nói xong, đầu ngón tay trắng nõn đặt lên đôi môi mỏng của Giang Tịch, nghịch ngợm ấn hai cái.
Một lúc sau, cô đang bình tĩnh tự nhiên chớp chớp mắt, khó hiểu lên tiếng, "Này... Giang Tịch thật sự rất kỳ lạ."
—— "Sao môi anh lại biến thành cái xúc xích?"
Từ góc độ của Quý Minh Châu, khuôn miệng và khóe miệng của Giang Tịch đỏ bừng, sau khi nhìn kĩ thì càng sưng hơn.
Lúc này, điều khiến Quý Minh Châu không thể hiểu được chính là, thứ dính lại trên môi Giang Tịch, là son của cô, lem nhem khắp nơi, còn óng ánh một tia nước....
Ở Bách Duyệt chỉ có mỗi hai người, không còn ai khác.
Là ai làm, ai để lại dấu vết, thì không cần đoán cũng biết.
Nhưng đến giờ phút này, bộ dáng của "thủ phạm" vẫn như kẻ vô tội.
Quý Minh Châu ôm lấy mặt Giang Tịch, lại muốn cắn xuống một lần nữa, bên miệng còn thì thầm, "Xúc xích không đều... để em cắn thêm.... Mọi thứ —— phải luôn cân bằng!"
Bàn tay Giang Tịch siết chặt gáy cô, ngăn cản động tác tiếp theo, tiếng nói anh phát ra trầm xuống như muốn lấy mạng người, "Quý Minh Châu, nhớ kỹ, là em khiêu khích anh."
Hơi thở mát lạnh của anh áp xuống, đem cô ấn về phía mình, giọng điệu nóng như lửa đốt, "Đừng hối hận."
Giang Tịch dứt lời, cúi đầu hôn cô.
...
Quý Minh Châu nghĩ mình giống như một dòng suốt trong vắt chảy qua thảo nguyên, xung quanh là mùi cỏ trong veo, không ngừng hấp thụ làn gió mát rượi.
Cô cảm thấy đầu lưỡi mình tê đến mức sắp rụng, bị giam ở giữa, cả người như treo trên không trung.
Quý Minh Châu vùng vẫy, động tác giữ chặt lấy cuối cùng cũng buông lỏng ra, giải thoát cho cô.
Cô cúi người dựa vào bên bờ của dòng suối nhỏ, nằm trên đó mà trong người như bị lửa đốt.
"A... Cái gì cứng quá..." Cô thì thào lên tiếng, môi được thả ra mới lớn miệng nói chuyện.
Những lời này vừa thốt ra, hành động của Giang Tịch cũng dừng lại.
Tay của anh đã không còn ngay ngắn đặt ở eo cô, dưới áo đều bị vén lên, chỉ cần một lúc nữa thôi là sẽ đi lên một cách khó kiểm soát.
Nghe xong câu nói này của Quý Minh Châu, Giang Tịch từ từ rút tay về.
Đôi mắt hẹp dài của anh đỏ bừng lên, từng dây thần kinh đang chạy trên người lúc này bị kéo căng ra.
Trước đây khi vô dục vô cầu, không nghĩ đến thì cũng không sao, nhưng một khi ham muốn trào dâng, thì làm thế nào cũng không lùi lại được.
Rất nhiều thứ, rất nhiều kỷ niệm, không phải cứ trôi qua rồi là có thể biến mất đi. Cho dù đã cất giấu thật kĩ nhưng theo thời gian, những ký ức đó như càng tích tụ lại, tươi sáng hạnh phúc như vậy, làm sao có thể quên.
Lúc này —— người trong ngực dường như không hài lòng, thì thầm một mình, động qua động lại. Quý Minh Châu có thân hình nhỏ nhắn và mềm mại, tay chân cân đối thon dài, cả người thơm thơm mềm mềm nép trong ngực.
Giang Tịch ôm cô vào lòng như ôm một đống lửa, đầu óc đã sớm loạn như một đống tơ vò.
Nghe câu nói nguy hiểm của Quý Minh Châu, môi Giang Tịch mím lại thành một đường thẳng, chỉ có thể âm thầm nhẫn nhịn, nghiêng đầu nhìn về phía cô đang tựa đầu vào vai anh.
Trước đây cô cứ nhắc không ngừng đến rượu vang, nói liên miên mãi, có cơ hội là lại tới công chuyện "uống rượu" liền.
Đương nhiên anh cũng nghĩ rằng, tửu lượng của Quý Minh Châu không tệ.
Bình thường đi tiệc cũng chưa thấy bao giờ, lúc uống ở nhà thì càng không.
Lần này cô uống được có một, hai ly liền say như điếu đổ.
Giang Tịch tập trung suy nghĩ một lát, rồi ôm ngang người cô lên, chuẩn bị đưa Quý Minh Châu về phòng.
Trên đường đi qua hành làng, cô cũng không ngừng nói thầm một mình, thuật lại bên tai anh những chuyện anh đã làm sai.
Vừa đến trước cửa phòng, Giang Tịch định mở cửa ra thì bị Quý Minh Châu cản lại.
Như thể đột nhiên tỉnh táo, cô bắt đầu lên tiếng ra lệnh.
Cùng lúc đó, Quý Minh Châu duỗi chân, trực tiếp dùng chân chặn trước cửa phòng, "Cửa sổ, em muốn nằm ở cái cửa sổ mà em không có!"
Giang Tịch sửng sốt một chút, nhìn cô như một con bạch tuộc dính hết xúc tu lên cánh cửa, anh trực tiếp chuyển hướng, bế cô đi tới cửa phòng mình.
Khoảng cách từ cửa đến cửa sổ cũng không quá xa, đàn ông trẻ tuổi thân cao chân dài chỉ cần bước hai ba bước đã đến, đặt cô xuống bệ cửa sổ.
Quý Minh Châu nằm lên một chỗ bằng phẳng, giống như tìm được bến đỗ của chính mình, liền nhắm mắt lại.
Cũng không lộn xộn nữa.
Giang Tịch nhìn cô chằm chằm một hồi, sau đó xoay người đi lấy cho cô một cái chăn mỏng đắp lên.
Ngay khi anh định đi khỏi một lần nữa, cánh tay lại bị nắm chặt lấy ——
"Giang thích ăn đấm..."
Quý Minh Châu phát ra tiếng lí nhí như đang nằm mơ, Giang Tịch không nghe rõ, từ từ tiến lại gần.
Lần này, anh đã nghe thấy.
Giọng nói chậm rãi của Quý Minh Châu khá rõ ràng.
"Ừm... miệng xúc xích..."
...
Đêm nay, Quý Minh Châu có một giấc mơ.
Cô mơ thấy mình bị gặm cắn rồi sờ loạn khắp người, hít thở không thông, như thể cô đang đi du lịch trên sa mạc sahara.
Cô không phân biệt được là thực hay mơ, chỉ thấy Giang Tịch đứng ở trước mắt, không biết tại sao lại có được một cái miệng hình xúc xích.
Cô đứng một bên vừa nhìn vừa cười, Giang Tịch thấy vậy, vẻ mặt lạnh như băng, nói —— một đặc ân như vậy, anh không tranh cướp với cô, đem cái này tặng cho cô.
Quý Minh Châu là một cô gái yêu thích cái đẹp, làm sao mà thích nổi bộ dáng như vậy, cô vội xua tay nói không muốn nhưng chẳng ích gì, cuối cùng chính cô mới là người có chiếc miệng xúc xích thần kỳ.
Giấc mơ như vậy quá là vớ vẩn, Quý Minh Châu ngay lập tức tỉnh dậy.
Cô nhìn xung quanh, cả người đau nhức khắp nơi, đến khi cô vuốt thái dương, mới phát hiện ra có điều gì đó không ổn.
Chỗ này không phải phòng cô, mà đây cũng không phải giường của mình.
Giường của Quý Minh Châu rất êm, vô cùng đàn hồi, đâu có giống bây giờ...
—— "Dậy rồi?"
Cô vẫn chưa tỉnh ngủ hẳn, một câu nói không nặng không nhẹ như vậy, quả thực như sét đánh ngang tai.
Quý Minh Châu vô thức cầm cái gối bên cạnh qua chắn trước người mình, cảm thấy yên tâm rồi mới nhìn qua, "... Giang Tịch?"
Giang Tịch trong miệng cô đang ngồi ở giường bên cạnh, hai chân tùy tiện gác lên nhau, chống cằm nhìn cô.
"... Sao em lại ở trong phòng anh?"
Ký ức cuối cùng của Quý Minh Châu là đang uống rượu, sao vừa tỉnh dậy lại ở chỗ của Giang Tịch, giống như vừa mới đi du hành thời gian về.
"Không nhớ được sao?" Anh nhàn nhạt nói, dừng một chút rồi giải thích, "Tối qua em uống say, nhất định phải ngủ trong phòng anh."
Cô, tối hôm qua, nhất định phải, ngủ ở, trong phòng anh?
Ðây là tiếng người à... Làm sao có thể!
"Em không tin em như thế đâu..." Quý Minh Châu nheo mắt lại, nghi ngờ nhìn quần áo đang mặc trên người, ừm, trừ việc hơi nhăn nhúm thì mọi thứ đều bình thường, "Nhưng mà hôm qua em uống rượu ——"
Cô kéo dài giọng điệu, ậm ừ vài cái rồi cuối cùng đưa ra kết luận, "Có phải anh thừa dịp em uống say xong rồi làm vậy đúng không!"
Hơn nữa ——
Cho dù cô thật sự nói muốn ngủ ở phòng anh, thì cũng phải là cô ngủ ở trên giường, anh ngủ ở cửa sổ!
Ai lại để cho phụ nữ nằm ngủ trên cửa sổ.
Quý Minh Châu vốn định chỉ tay vào Giang Tịch, nhưng là một người con hiền lành gia giáo, cô tự nhủ rằng lúc này cần phải giữ bình tĩnh.
"Ai làm chuyện này với ai." Giang Tịch liếc cô một cái, "Em thật sự không nhớ được?"
Nói xong, đầu ngón tay anh chỉ về một hướng.
Quý Minh Châu nhìn vào nơi mà Giang Tịch chỉ, là sàn nhà.
Trên sàn nhà là một cái áo sơ mi nhăn nhó với vết son loang lổ khắp cổ áo, bên cạnh còn có một chiếc khăn giấy đáng nghi, bên trên cũng là một mảnh đỏ rực, hẳn là dùng để lau son.
Nhưng cái khăn giấy này dùng để lau, lau chỗ nào?
Áo sơ mi... vết son... khăn giấy...
Quý Minh Châu nhìn những thứ trên mặt đất, não cô đột nhiên chết máy.
Tất cả các mảnh nhỏ kết nối với nhau, cuối cùng ghép lại thành một bức tranh hoàn chỉnh.
Trong đó, cô ngồi trên đùi Giang Tịch, uốn éo đủ các kiểu dáng không ngừng nghỉ.
Cuối cùng, cô ôm lấy mặt Giang Tịch, cúi xuống dưới.
Chờ chút.
Cúi xuống dưới.
Cúi! Xuống! Dưới.
Cô cúi xuống làm cái gì???
Làm cái gì??
Quý Minh Châu! Sao mày lại đói khát đến mức đấy!
Cô vô thức nhìn về phía Giang Tịch, ánh mắt dán chặt vào môi anh.
Tất cả những ký ức trở lại ngay lập tức.
Cô dường như, đại khái, có lẽ đã cưỡng hôn anh.
Quý Minh Châu bắt đầu cảm thấy giao tiếp khó khăn, khí thế vênh váo kiêu ngạo vừa rồi đã biến mất, "Nói vậy thì, em... tối hôm qua em là người lợi dụng anh?"
"Ừ." Giang Tịch bình tĩnh tự tin đáp lại, nhẹ nhàng gật đầu.
Quý hận-không-thể-biến-thành-một-con-lạc-đà-tự-chôn-mình-xuống-sa-mạc Minh Châu im lặng.
Loại chuyện này mà nói ra thì xấu hổ, không bằng coi nó như mây khói rồi tan biết hết đi, nhưng cô vẫn muốn biết chi tiết.
Người ta thì gà chưa ăn trộm được đã mất nắm thóc*, còn cô thì vừa trộm được "con gà" đã tự nhảy xuống hố.
*Gà chưa ăn trộm đã mất nắm thóc: Ẩn dụ việc muốn lợi dụng, nhưng chưa lợi dụng được thì mình đã gặp bất lợi.
Trong phòng yên tĩnh đến đáng sợ, Quý Minh Châu đành phải chậm rãi mở miệng, cố gắng bao biện cho bản thân ——
"Em đã say ——"
"Ừ." Giang Tịch nhanh chóng ngắt lời cô, tỏ vẻ rằng mình đã biết, sau đó tiếp tục nói, "Thật ra, anh có một chuyện rất tò mò."
"..."
Quý Minh Châu không trả lời, chỉ cảm thấy Giang Tịch đột nhiên chuyển chủ đề quá nhanh.
Giang Tịch dừng lại, ngước mắt nhìn Quý Minh Châu đang ngồi quỳ trên cửa sổ, "Xem ra em đối với anh có nhiều điểm không hài lòng?"
"Không có mà." Quý Minh Châu vừa mới mất cả chì lẫn chài, lúc này quyết định rất nhanh, dứt khoát lắc đầu.
"Thật sao."
Giang Tịch thu tầm mắt lại rồi lấy điện thoại ra, tùy ý gõ gõ đầu ngón tay mảnh khảnh lên màn hình.
Sau đó, một vài giọng nói phát ra ——
【 Cậu em, đẹp trai đấy 】
【Hừ -- đồ xấu tính, đồ khốn nạn, đồ chó, lưu manh có văn hóa! 】
Sau khi phát ra, trong phòng như vẫn còn dư âm vừa rồi.
Quý Minh Châu vô cùng chắc chắn đây là giọng của cô, không thể bị bắt chước được.
Rốt cuộc tối hôm qua cô đã làm gì, con robot nhỏ Tomi sao còn biết điều hơn cả cô.
"Vậy ——" Giang Tịch không cho Quý Minh Châu nhiều thời gian để suy nghĩ, chỉ nhướng mày nhìn về phía cô.
"Xấu tính."
"Khốn nạn."
"Đồ chó."
"Lưu manh có văn hóa?"
"..."
"Không phải em còn nợ anh ba yêu cầu à, anh nói đi." Quý Minh Châu vẫn còn quỳ ngối bên cửa sổ, bắt đầu cam chịu.
"Không muốn." Giang Tịch từ chối một cách tàn nhẫn, "Nếu bây giờ dùng thì chẳng phải là anh thiệt sao."
Cái này thì thua thiệt cái gì?
Chẳng lẽ còn phải chọn thời gian và địa điểm?
Quý Minh Châu đang định nói, chỉ nghe thấy Giang Tịch nói tiếp, "Em về phòng đi, tối hôm qua chưa tắm đâu, đi tắm đi."
Anh không nhắc đến thì không sao, vừa mới nói ra làm Quý Minh Châu muốn xù lông.
"Anh thực sự để em đi ngủ mà chưa tắm?!" Quý Minh Châu lần này không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa, kinh ngạc hỏi.
Đối với cô nàng trước khi đi ngủ phải tốn mất gần hai tiếng để sạch sẽ tắm rửa, dưỡng da nữa thì quả thật chuyện này đúng là kinh thiên động địa.
"Em say, có thể hiểu được." Giang Tịch nói.
Nghe giọng điệu này, anh còn thấy rằng không có cũng không sao?
Nhưng cô tự khó chịu với chính mình.
Thấy bộ dáng tức giận của Quý Minh Châu, Giang Tịch khoanh hai tay vào nhau, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới dò xét.
"Hay là, em muốn anh tắm cho em?"
Một chiêu mất mạng, Quý Minh Châu nghe Giang Tịch nói xong cũng không muốn đáp lại, dùng hết sức lực nhéo anh một cái, khi cô đi xuống từ cửa sổ, có thể do di chuyển quá nhanh nên chân bị chăn mỏng cuốn lấy, trực tiếp vấp ngã.
Giang Tịch muốn tới đỡ cô nhưng bị Quý Minh Châu chặn lại.
...
Việc đầu tiên Quý Minh Châu làm khi về phòng là ngửi mùi cơ thể.
May mà chỉ có mùi rượu nhàn nhạt lẫn với hương hoa hồng, không có gì khác thường.
Quý Minh Châu nâng mũi lên rồi cẩn thận ngửi —— cũng thật là lạ, tựa như trên người cô còn có nhiều mùi của Giang Tịch hơn, sạch sẽ mát lạnh, dễ chịu đến mức muốn cắn một cái.
Ngăn lại những suy nghĩ hoang đường chợt hiện lên trong đầu, Quý Minh Châu nghiêm túc đi tắm rồi thay quần áo.
Đứng trước gương, cô mới phát hiện có điều gì đó là lạ.
Thực ra ngay từ đầu, Quý Minh Châu đã cảm thấy môi của mình hơi khó chịu.
Bây giờ tập trung nhìn kĩ, thì đúng là.
Cô gái trong gương vẫn vậy.
Nhưng mà ——
Cơn ác mộng tối hôm qua của cô đã thành sự thật.
Dù nhìn thế nào, cô cũng thấy miệng của mình như bị ong đốt.
Hai cánh môi như hai cái xúc xích.
...
Thời gian chuyển sang rạng sáng, bên trong hộp đêm Kim Đỉnh, xa hoa trụy lạc, một mảnh ngợp trong vàng son.
Nơi đây bị vây kín cả đêm, người bên trong chơi thâu đêm suốt sáng.
Quý Thiếu Ngôn gẩy tàn thuốc rồi đứng dậy rời đi.
Nhìn thấy ông như vậy, cô gái bên cạnh vội vàng xích lại gần, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay của ông, hơi giận dỗi nói, "Anh Quý, anh đi bây giờ sao?"
Quý Thiếu Ngôn nghe vậy chỉ mỉm cười, nhưng nụ cười không chạm đến đáy mắt.
Ông rút cánh tay ra, từ từ đẩy người phụ nữ đang đến gần.
"Quay về với Thư tổng bên kia đi."
Thư Thanh Dương nghe xong lời này, nhìn Quý Thiếu Ngôn đứng dậy, nhẹ nhàng cười nói, "Trên tầng có phòng, anh không mang một người lên à?"
Thư Thanh Dương đeo kính, dáng vẻ lịch sự nho nhã, khí chất thư sinh rõ ràng, bên khóe mắt hằn lên dấu vết của thời gian.
Quý Thiếu Ngôn nhếch mép cười, "Vẫn còn kém thanh kiếm quý báu của cậu."
Thư Thanh Dương cũng đã quen với ông như vậy, gật đầu không nói gì.
Như nghĩ tới điều gì, Quý Thiếu Ngôn nhìn qua, "Nếu Thư Ngọc Hoa biết người anh trai như cậu, cả ngày nghĩ đến chuyện thu xếp gái xinh cho tôi, hẳn là rất vui."
Thư Thanh Dương nhún vai, cười vô hại, "Đừng, tôi chỉ là người đứng giữa, quyền quyết định ở trong tay anh, tôi không liên quan."
Bỏ qua oanh oanh yến yến xung quanh, Quý Thiếu Ngôn bình tĩnh một lúc, sau đó xác định được hiện tại chỉ có hai người nghe thấy, mới chậm rãi mở miệng, "Lần trước tôi bảo cậu điều tra bên kia, thực sự không có manh mối?"
Thư Thanh Dương thu hồi ánh mắt, cúi đầu chỉnh ống tay áo, "Tôi đã nói từ lâu, mất dấu là mất dấu, một chút cũng không tra được."
Ánh mắt Quý Thiếu Ngôn nặng nề rơi xuống, "Mất dấu thì sao, lại tra lại từ đầu."
Sau đó, ông mỉm cười, "Nếu không —— cậu cho rằng em gái của cậu bước chân vào nhà họ Quý dễ dàng như vậy sao?"
Quý Thiếu Ngôn nói xong, không đợi Thư Thanh Dương trả lời, liền chậm rãi đi ra ngoài.
Thư Thanh Dương nhìn theo bóng lưng ông, cho đến khi đi khuất rồi cũng không nói lời nào.
Khuôn mặt dịu dàng như ngọc của ông ẩn giấu dưới ánh đèn của hộp đêm, khi ánh sáng chiếu qua, hiện lên vài nét hung ác nham hiểm.
...
Quý Thiếu Ngôn đi ra khỏi Kim Đỉnh, sau khi lên xe, ông cũng không vội vã lái xe mà nhắm mắt nghỉ ngơi.
Ông không uống rượu, nhưng hút rất nhiều thuốc.
Trời đã tờ mờ sáng, xung quanh có tiếng chim hót líu lo.
Mấy ngày nay ở Ngân Thành nắng đẹp, ánh nắng giữa mùa đông chiếu xuống có thể khiến người ta cảm thấy khoan khoái và dễ chịu.
Không biết qua bao lâu, Quý Thiếu Ngôn mới lấy lại được tỉnh táo, từ từ mở mắt ra, nổ máy rồi đánh tay lái.
Tòa nhà cao tầng của Quý thị và Giang thị đều nằm trong trung tâm thành phố, trên đường về công ty phải đi qua đường cái.
Lúc này trên đường không quá tấp nập, người đi dạo phố không nhiều, phần lớn là công nhân viên chức đang vội vàng đi làm.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Quý Thiếu Ngôn thấy buồn chán, ánh mắt vội vàng đảo qua con đường trước mặt.
Bỗng dưng, khi chạm tới bóng người nào đó, ông dừng một chút.
Nhưng đến khi nhìn kĩ hơn, thì bóng đen đó nhanh chóng biến mất, trước mắt lại rơi vào khoảng không.
Trên vỉa hè chỉ có người đi bộ qua lại.
Ông thất vọng trong lòng, sau đó thở dài một hơi như đã quen.
Đợi đến khi đèn đỏ chuyển sang xanh, Quý Thiếu Ngôn mới lấy chiếc đồng hồ quả quýt* ở trong ngực, từ từ mở ra. Thứ được gắn bên trong là một bức ảnh cũ đã ố vàng, cô gái trên đó cười tươi như mùa xuân, giống một mỹ nữ Giang Nam bước từ trong tranh ra.
Trẻ trung, xinh đẹp và vẫn còn sống.
Sau khi lấy lại tinh thần, Quý Thiếu Ngôn cất chiếc đồng hồ đi, không biết nghĩ tới điều gì, ông mở máy và bấm một dãy số.
...
Khi nhận được cuộc gọi từ bố, Quý Minh Châu đã tắm qua tắm lại xong.
Cô đang ngồi trước bàn ăn, dùng bữa sáng với Giang Tịch.
—— "Con gái, vẫn đang ngủ à?"
"... Bố?"
"Con không có."
"Không ngủ, sao con dậy sớm thế?"
Giọng điệu của Quý Thiếu Ngôn như không thể tin được.
"Sao vậy, không được ạ."
Khi nói câu này xong, Quý Minh Châu ngước mắt lên nhìn Giang Tịch đang ngồi đối diện.
"Không phải, tối hôm qua bố quên nói với con, lúc trước không phải nói muốn mua xe sao, nếu rảnh thì để Giang Tịch cho con đi chọn một chiếc."
"Con cũng không vội." Quý Minh Châu bắt chéo hai chân, chậm rãi vung vẩy.
Giữa chừng, không biết vung kiểu gì mà vô tình đá phải chân người đối diện.
Cô giống như bị đụng vào đống lửa, vội vàng rụt chân lại.
"Như vậy cũng được, nhưng mà mấy hôm nay Giang Tịch bận rộn nhiều việc, bố để nó đưa con ra ngoài chơi hẳn là dùng hết ngày nghỉ phép rồi, nên nếu nó không có thời gian thì con tự đi xem cũng được."
"Dạ ——" Quý Minh Châu nghe Quý Thiếu Ngôn nói, lắc lắc ly nước cam trong tay.
Lúc này, dường như đã có câu trả lời chính xác. Tối hôm trước Giang Tịch nói sẽ về nhưng cuối cùng lại không về được, anh cũng không nói tại sao.
Thì ra gần đây Giang Tịch nhiều việc như vậy là vì anh đưa cô đi suối nước nóng chơi ba ngày hai đêm, dùng hết cả ngày nghỉ phép.
Mà ngày nghỉ của anh vốn không nhiều.
Từ Giang "chó" chuyển thành Giang "chó" bận bịu, thực ra cũng chỉ thêm hai chữ.
Lúc này, Quý Minh Châu có vẻ đặc biệt ân cần, "Không sao, không cần anh ấy đi cùng, con tự đi xem xe được."
"Ừ được rồi, bố phải lái xe, tắt máy nhé con gái."
Sau khi cúp điện thoại của Quý Thiếu Ngôn, Giang Tịch ngước mắt nhìn sang, "Không cần đi cùng cái gì?"
"À —— về việc đi xem xe, anh có việc không rảnh... Dù sao cũng không liên quan đến anh."
Quý Minh Châu vừa dứt lời, cô cảm thấy chân mình bị cọ nhẹ vào.
Khuôn mặt lạnh lùng của Giang Tịch được tắm trong ánh nắng ban mai, anh nghiêng người, lật xem tờ báo trong tay.
Người đàn ông trẻ tuổi thu mắt lại, mặc dù không nhìn về phía cô nhưng vẫn đang để ý tất cả, "Ai bảo anh không rảnh?"
Hết chương 31.
- ------------------------------------
【Kịch trường nhỏ 】
Kê Kê: Anh bận quá không có thời gian rảnh?
Heo Heo: Ừ, toàn không về nhà QAQ
Kê Kê: Vậy em sai, ở cùng em thì lúc nào cũng rảnh.
Hai tiếng sau ——
Heo Heo: Làm ơn, anh bận tiếp đi! [che cái mông]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.