Quý Minh Châu: Không biết ăn gì cả, hay xào hoa lan đi.
Tin nhắn của Giang Tịch lại tới.
Giang Tịch: Ừ.
Sau khi ổn định lại tinh thần, Quý Minh Châu liền quay về màn hình chính, không tiếp tục đọc bình luận trên Weibo nữa.
Tóm lại, mọi thứ kết thúc rồi.
Triệu Lan này không đủ đẳng cấp để xuất hiện trước tầm mắt của Quý Minh Châu.
Nếu về sau có gặp phải ở bữa tiệc nào, thì người thấy nhột là Triệu Lan, chứ không phải cô.
Bởi vì...
Ở một mức độ nào đó, hành động của Giang Tịch đều cho thấy thái độ của anh đối với Triệu Lan rất đơn giản và rõ ràng.
Những người sáng suốt đều nhìn ra được.
Bạn bè thì không cần phải nói.
Tuy nhiên lời Giang Tịch nói không phải nói dối, dựa vào mức độ quen thuộc của anh từ trước đến nay đối với cái tên "Triệu Lan", thì theo nhận thức của bản thân, Triệu Lan chính xác là một người xa lạ.
Mà để nói đến người quen, thì chỉ có một vài người bạn xung quanh.
Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu bắt đầu trầm ngâm.
Không biết... trong lòng anh... cô là loại quan hệ gì?
Bạn cùng nhà?
Đối tượng sống thử?
Nhưng dù câu trả lời cụ thể là gì thì cô cũng không thể biết được.
Quý Minh Châu chỉ biết, hiện tại trong lòng cô dâng lên một cảm xúc giống như mầm non trổ bông.
Nảy mầm, phát triển rồi lại rụng rơi, lặp đi lặp lại.
Giống như tiến gần tới xích đạo, nơi bãi biển có mặt trời chói chang chiếu xuống.
Rực rỡ, nhiệt tình như lửa, đồng thời cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nong-nhiet-hoa-hong-nho/1654974/chuong-30.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.