Edit: Phương Uyên Dù thấy quen, nhưng cô lục lại trong trí nhớ của mình cũng không nhận ra được gương mặt đó. Quý Minh Châu cúi đầu suy nghĩ, cho dù không nhớ được, nhưng cô chắc chắn là đã từng gặp qua anh ta. Nhưng cũng có thể là cô nghĩ sai, trên đời này người giống nhau không thiếu. Mà ở trong sảnh —— vì giám đốc công ty vừa tự nhiên lại đổi sang giọng nịnh nọt, không khí xung quanh thoáng chốc đảo lộn, hoàn toàn khác với lúc trước. Trong bữa tối không còn tiếp tục xoay quanh vụ "mời rượu" kia nữa. Sự tò mò về buổi gặp mặt của Quý Minh Châu đã tan thành mây khói, cô không có hứng thú với kiểu gặp mặt rượu chè này, bởi vậy sau đó nó có diễn biến như nào thì cô cũng không quan tâm. Khi buổi offline kết thúc, Quý Minh Châu được người giám đốc công ty kia tiễn ra về. Cô lên tiếng chào hỏi với những blogger đối xử nhiệt tình, chụp hình cùng bọn họ, sau đó cô từ chối các lời mời đi cùng xe về rồi chào tạm biệt. Nhắc đến "đi về" —— Quý Minh Châu đột nhiên nhớ ra mình không nói với Giang Tịch rằng sẽ về, huống chi là bảo anh đón. Lúc Giang Tịch chở cô đến đây xong bộ dáng như muốn rời đi ngay, cũng không biết đi đâu. Bây giờ anh có lái xe từ nhà qua đây thì cũng không tiện. Tất nhiên, anh có chịu đi đón hay không thì không biết. Cô đứng ở cửa đại sảnh, đêm khuya gió lùa vào mặt, cũng có chút tỉnh táo lại. Quý Minh Châu không do dự, nghĩ ra ngay được một chỗ để về. Cô vẫn còn để lại vài phụ kiện máy ảnh ở nhà họ Quý, tuy không quan trọng, lúc chỉnh sửa video cũng không cần đến, nhưng về sau chẳng may cần dùng thì quay lại nhà không tiện lắm. Nghĩ đến đây, Quý Minh Châu muốn tranh thủ cơ hội này, về nhà họ Quý. Chỉ là buổi gặp mặt này diễn ra khá sớm, kết thúc cũng sớm hơn so với dự kiến, nên hiện tại chưa quá muộn. Mà về sớm quá cũng không có gì để làm. Quý Minh Châu gọi điện trực tiếp cho Liên Đường, nhờ cô đến đón, sau đó đi đến một cửa hàng spa sang chảnh trong thành phố. Ở đó có các mặt hàng làm đẹp, thành viên cá nhân được chuẩn bị riêng một phòng, vừa uống trà vừa tán ngẫu, vô cùng thoải mái, thích hợp cho các cô nàng gặp gỡ bạn bè. Điều quan trọng nhất là chỗ đó mở cửa 24/24. ... Liên Đường vừa mới lên đại học đã dọn ra ngoài, đừng nghĩ tính cô nhoi nhoi, miệng lưỡi dẻo quẹo, hầu hết cô rất quyết đoán trong mọi tình huống. Cô ở gần Hoa An Đình Thành chỗ Quý Minh Châu vừa đến, vì vậy Liên Đường tự lái xe tới, khi đến Hoa An Đình Thành, cô huýt sao một cái giống như lưu manh. Sau khi vào spa, Liên Đường vẫn còn rất ngạc nhiên. "Tao tưởng mày chuyển vào Bách Duyệt có phòng riêng đầy đủ hết rồi, mà mới ở được mấy ngày đã đòi về nhà họ Quý là sao?" Liên Đường hỏi vậy cũng không phải không có lý do, trước đây sang chuyển đồ, Quý Minh Châu không ngại mà coi Liên Đường như đang làm trâu làm ngựa cho cô, sai bảo liên tục. Đến mức Liên Đường tưởng mình giống như một cơn gió, bay khắp chỗ này chỗ kia. "Nói đúng hơn là mới ở một ngày." Quý Minh Châu hưởng thụ cảm giác massage tinh dầu, giọng nói lười biếng, "À không, chính xác hơn là một đêm." "Cho nên là." "Hai người." "...Một ngày một đêm luôn?!" —— Liên Đường bên cạnh liên tục đặt ra câu hỏi dò xét. Giọng điệu vừa phấn khích vừa kinh ngạc. Đây có phải người không vậy? Nhắm mắt lại Quý Minh Châu cũng có thể hình dung ra khuôn mặt "hóng hớt" của Liên Đường bây giờ. Cô chậm rãi nói, giống như đang bắt được một con cá lớn, "Mày có biết mấy bác gái hay nhảy nhạc xập xình ở ngoài quảng trường không?" "Biết." Liên Đường không nghĩ nhiều, quảng trường ngày nào cũng rất sôi động, cứ đến chạng vạng tối là mấy bác gái bắt đầu chiếm hết cả sân, nhảy múa đủ loại nhạc remix. Mà mỗi khi họ bắt đầu ngồi nghỉ, là lúc buôn chỗ này bán chỗ kia, chuyện trên trời dưới đất nói mãi không hết. Chuyện chính trị hay giới giải trí gì họ đều đem ra nói. "Tốt lắm, gì cũng biết." Quý Minh Châu nói giọng hiển nhiên, "Đúng là cùng dấu hút nhau ghê, mày với các bác ấy y như đúc." "Trước giờ tao chỉ học được là trái dấu mới hút nhau, mày nói gì đấy?" Liên Đường nghe xong chỉ hừ một tiếng, "Thế vừa nãy mày đi gặp mấy cái người kia, cũng là giống mấy người đó à?" "Thôi được rồi." Quý Minh Châu nhắm mắt lại, "Tao lầm đường lạc lối một lần thôi." Sau khi hai người chăm sóc da xong, thấy có sức sống hơn, liền đi lên trên tầng cao nhất. Bên cạnh việc uống trà và thưởng thức cảnh đêm, còn có thêm cả máy chiếu, chiếu các kênh truyền hình. Liên Đường thản nhiên liếc nhìn màn hình, trên đó đang chiếu một đoạn quảng cáo, đến khi Liên Đường nhìn rõ khuôn mặt kia, lông mày cô nhăn lại. "Bây giờ Triệu Lan lại đi đóng quảng cáo rồi à?" Liên Đường khó hiểu, "Không phải cô ta chỉ làm MC thôi sao?" Nghe vậy, Quý Minh Châu cũng nhìn sang. Người phụ nữ trên màn ảnh xinh đẹp động lòng người, nụ cười hoàn hảo với khuôn mặt vô cùng trong sáng. Miệng phát ra tiếng —— "Đây là một cuộc phỏng vấn độc quyền với Alin, mùa mới thử thách mới. Hãy cùng chờ đón chương trình gặp gỡ những nhân vật có tầm ảnh hưởng trong lĩnh vực tài chính và kinh tế, mời mọi người đón xem." Sau phần giới thiệu, Triệu Lan cũng nhắc đến người sẽ phỏng vấn sắp tới. Liên Đường quen Triệu Lan cũng không có gì ngạc nhiên. Triệu Lan là con gái nhà họ Triệu, ở phía bắc thành phố cùng nhà họ Thư. Ngược lại, nhà họ Giang, nhà họ Quý, nhà họ Tống, nhà họ Cam là bốn thế hệ gia đình giàu có sống ở phía nam thành phố. Quý Minh Châu không quen với Triệu Lan lắm. Từ nhỏ hai người không gặp nhau nhiều, bố mẹ cũng không thân thiết. Nhưng thấy thái độ của Liên Đường, có vẻ không đơn giản. "Mày với cô ta quen nhau à?" "Không quen, nhưng bạn tao quen." Liên Đường nhún vai, "Coi như là tao có biết qua." Quý Minh Châu không muốn hỏi rõ chuyện riêng của người khác, chỉ gật đầu nhẹ, cô vừa muốn nói gì đó thì tiếng chuông điện thoại vang lên. Cô lấy điện thoại ra, màn hình sáng lên, hiển thị giao diện cuộc gọi. "Cô đang ở đâu?" Giọng điệu lạnh nhạt lãnh đạm, vừa nghe đã biết là Giang Tịch. "...Hả?" Giang Tịch vừa hỏi cô ở đâu, Quý Minh Châu đã sững sờ vài giây. Cô định thần lại, không hiểu sao bị sặc rồi ho hai cái, nhìn lên biển hiệu spa trên tường. Chỗ spa này là một chỗ nghiêm chỉnh, nhưng nghe đến cái tên... thì không đứng đắn lắm —— Hoàng thượng giai hoàng. *Hoàng thượng đẹp trai. Đọc từng chữ một thì nghe cũng bình thường, nhưng khi ghép vào với nhau khiến người ta nghĩ ngợi không thôi. "Cô vẫn ở Hoa An Đình Thành à?" Thấy Quý Minh Châu không trả lời, anh tiếp tục hỏi. Quý Minh Châu đặt tay lên đầu gối, nghiêng đầu, "Anh đang điều tra tôi à?" Khi Liên Đường nghe thấy mấy từ này, ánh mắt như đang trêu tức, khiến Quý Minh Châu phải véo tay cô. "Bây giờ tôi không ở đấy, tối nay tôi về nhà Quý, lấy ít đồ." Giang Tịch im lặng một lúc, sau đó nói, "Ừ." Trong loa có nhiều tiếng ồn ngắt quãng, như là tiếng gió thổi, thỉnh thoảng có thêm cả còi xe. Quý Minh Châu cuối cùng cũng nhớ ra, không biết sao liền nói —— "Anh... Không phải là vẫn ở dưới tầng hầm của Hoa An Đình Thành đấy chứ?" Hết chương 6.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]