Bỗng nhiên nghe thấy ngoài sân truyền đến tiếng nôn mửa dữ dội, Mạc Tâm Nhan giật mình quay thì nhìn thấy Dịch Thanh đang cầm quần áo đứng ở trong sân không ngừng nôn oẹ, khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng bừng.
Cô nhìn thoáng qua sân, do dự một hồi, sau đó đi ra ngoài, nắm tay Dịch Thanh lo lắng hỏi: " Em làm sao vậy? Vừa rồi không phải đang rất tốt sao?"
"Em không biết..." Dịch Thanh vỗ về. Vỗ vỗ ngực, khó chịu nói: "Mấy ngày trước cũng như vậy, bụng rất khó chịu, nhưng không nôn ra được cái gì, chỉ luôn cảm thấy rất buồn nôn."
Mạc Tâm Nhan nhíu mày cười một tiếng: " Dịch Thanh, có phải em đã có...?"
“Hả?” Dịch Thanh chấn động toàn thân, nửa phút sau cô mới định thần lại, kinh ngạc nhìn Mạc Tâm Nhan, “Nhan Nhan, chị nói cái gì? Em có sao? Không thể nào?"
“Tôi cũng đã từng cảm thấy thế này khi tôi mang thai.” Mạc Tâm Nhan cười và nhỏ giọng nói, “Lúc đó, tôi cũng giống như em, lúc nào tôi cũng buồn nôn. Tốt hơn là em nên đến bệnh viện để kiểm tra, tám phần chắc chắn là có thai."
Dịch Thanh vô thức vuốt ve cái bụng bằng phẳng của mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui mừng: "Nếu thật sự mang thai đứa con của Thần Phong, em sẽ mừng đến mức không ngủ được."
“Tôi không ngờ em thích trẻ con đến vậy.” Mạc Tâm Nhan mỉm cười, tâm trạng của cô đã trở nên tốt hơn.Đây có thể coi là điều hạnh phúc duy nhất trong vài tháng qua.
"Em rất thích trẻ con..." Dịch Thanh cười, đột nhiên ngượng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-noi-muu-ai/1299742/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.