“Nhan Nhan...Nhan Nhan...”
Một giọng nói đầy lo lắng đột nhiên xuất hiện trong giấc mơ và ngay lập tức kéo cô trở lại thực tại.
Cô nhàn nhạt mở mắt ra, thất thần nhìn người đàn ông đang lo lắng ngồi ở mép giường, trong mắt dần dần tụ lại một tầng sương mù.
“Nhan Nhan, em tỉnh rồi.” Tần Hiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô tỉnh lại. Tuy nhiên, khi nhìn vào đôi mắt đau buồn của cô, trong lòng anh lại hiện lên một tia xót xa. Tại sao ngay sau khi anh ta rời đi đã xảy ra chuyện như thế này? Nếu anh ta không rời đi, có lẽ Dịch Dương...
“Tần Hiên...” Sau một lúc lâu, Mạc Tâm Nhan đột nhiên lên tiếng, giọng cô hơi khàn, trong giọng nói không khỏi lộ ra sự đau buồn, lại có chút sợ hãi, “Dịch Dương, đã tìm được anh ấy rồi sao?”
“Anh ta ...” Tần Hiên cụp mắt xuống, trong mắt hiện lên một tia phức tạp. Một lúc sau, anh miễn cưỡng nói: “Anh vẫn đang tìm.”
Mạc Tâm Nhan buồn bã nhắm mắt lại, nước mắt lặng lẽ trượt trên gối, thấm ướt một mảng lớn.
“Nhan Nhan, đừng lo lắng, chắc chắn sẽ tìm được Dịch Dương.” Tần Hiên nắm lấy tay cô an ủi. Anh không thể chịu đựng được viêc cô đau khổ như vậy, nhưng anh tin rằng mọi thứ rồi sẽ ổn.
“Anh ấy là vì cứu em...” Mạc Tâm Nhan buồn bã nói, đôi mắt mờ sương nhìn chằm chằm trần nhà, vẻ mặt đầy u buồn và hối hận, “Nhưng, Tần Hiên, anh có biết không? Trước đó, em đã nghi ngờ anh ấy giết Hứa Giai Lị, anh ấy đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-noi-muu-ai/1299741/chuong-108.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.