Dừng một lúc lâu, điện thoại mới được nhận. Mạc Tâm Nhan cuống quít thấp giọng mở miệng với điện thoại: “Dịch Dương ... Em ... Em bị thương rồi, anh về nhà có được hay không ...” Không biết là bởi vì quá lạnh, hay là quá uất ức, trong giọng nói của cô có chút thoáng run rẩy.
Cô vừa nói xong, điện thoại lập tức truyền đến giọng nói băng lãnh chán ghét của Dịch Dương: “Đủ rồi, Mạc Tâm Nhan, cô ồn ào đủ chưa, chuyện viên thuốc lần trước còn chưa đủ à, cô còn nghĩ ra chiêu gì đùa nữa? Nguyền rủa mình bị thương để giành được sự đồng tình của tôi rất vui sao? Nói cho cô biết, cho dù là hôm nay ban đêm cô chết trong nhà, tôi cũng sẽ không trở về. Một người phụ nữ, tại sao phải biến mình trở nên ti tiện như vậy.”
Bên tai tất cả đều là thanh âm băng lãnh chán ghét của Dịch Dương, cô cố hết sức kiềm nén ý muốn khóc, thấp giọng nói: “Không phải, Dịch Dương, anh nghe em nói đi, vòi nước trong phòng tắm không biết vì sao lại hỏng rồi, rất nhiều nước phun ra, em té ...”
“Đủ rồi, Mạc Tâm Nhan, bịa đặt cũng không bịa ra dáng ... A, Dịch Dương, bụng, bụng của em đau quá ... Làm sao bây giờ ...”
Dịch Dương nói được nửa câu, trong điện thoại bỗng nhiên truyền đến tiếng thét chói tai của Hứa Gia Lị, ngay sau đó liền là thanh âm lắng lo của người đàn ông kia.
Cô cười khổ tắt điện thoại. Buông mình nằm trên mặt đất. Người đàn ông kia nói, cho dù cô có chết trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-noi-muu-ai/1299664/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.