Hàn Phong nắm chặt nắm đấm run lên, anh biết anh hết cơ hội thật rồi. Dù cho có tự trấn an bản thân bao nhiêu lần đi nữa Hàn Phong vẫn chẳng thể nào thoát khỏi sự thật rằng An Hy không hề yêu anh. Cố chấp đến tận bây giờ cũng chỉ là cái cớ giúp anh ta quên đi và bóp méo sự thật. Bây giờ, dù có cố gắng thế nào cũng chẳng thay đổi được anh chỉ là kẻ thua cuộc.
Nhìn Lưu Viễn và An Hy tay trong tay hạnh phúc đến đáng ghen tị, Hàn Phong cuối cùng cũng buông bỏ chấp niệm. Anh với đôi mắt đẩm lệ, nói với giọng đầy run rẩy:
Lưu Viễn.Tôi mong cậu làm đúng với những gì cậu nói!Không cần anh phải nhắc!Còn em..An Hy à..Dù cho em không hướng về phía anh... Anh vẫn sẽ là người đứng sau cổ vũ em, và luôn có mặt khi em cần..Chúc em hạnh phúc!....Cảm ơn anh..Nói xong những lời đó Hàn Phong quay người rời đi, cái quay đầu này đã cho thấy anh thật sự đã bỏ cuộc. Nhìn theo bóng lưng bất lực ấy Lưu Viễn liền ôm chặt An Hy vào lòng rồi thủ thỉ:
Sao vậy? Em đang hụt hẫng à?Đúng rồi! Thật sự rất hụt hẫng...Vậy...Vậy tại sao em không đuổi theo anh ta?....Cháo em mua cho anh nguội hết cả rồi... (An Hy không hề cảm thấy hụt hẫn bởi cái quay đầu của Hàn Phong mà thay vào đó là hụt hẫng vì cháo cô mua cho Lưu Viễn đã bị cuộc gặp gỡ ấy làm cho nguội lạnh. Dường như trong mắt cô chỉ có mỗi Lưu Viễn, những thứ khác bây giờ không còn quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhe-vao-nang-mai/3713062/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.