An Hy đỡ kẻ say khước kia xuống lầu, cậu ta by giờ người mềm nhũn như cọng bún. Nhưng dù trong hoàn cảnh
nào diện mạo của con người này cũng không hề mai một, bằng một cách thần kì nào đó men rượu đã khiến Lưu
Viễn thêm phần quyến rũ, An Hy nhìn đôi môi ấy mà không ngừng nuốt nước bọt trấn an bản thân. Từ Ân thấy cô
chật vật liền chạy đến đỡ cậu hộ cô.
Lưu Viễn cậu ấy sao thế? Để tớ giúp cậu một tay!Tên nhóc này say mèm rồi, tớ đưa cậu ấy về! Các cậu cứ tiếp tục chơi nhé, tớ về trước đây! Bai bai.Để tôi đưa cậu ta về giúp cậu!Không sao không sao Hàn thiếu gia cứ ở lại chơi đi, tôi đưa cậu ấy về là được rồi. Mọi người chơi vui vẻ nha!Trên đường về hai cô cậu khoác vai nhau, ánh điện đường mập mờ rọi xuống mặt đất. Một hình dáng nho nhỏ tựa
thỏ con đang dìu một ảnh thể cao ráo trông như một con sói, tuy chêch lệch về chiều cao nhưng không ngờ lại
đáng yêu đến kì lạ. Bây giờ chắc cũng tầm 9 giờ tối, con đường vắng chỉ có hai người đi, đôi lúc chỉ vài chiếc xe
đạp chạy ngang qua họ.
- Uống gì lắm vậy không biết!? Ui da...Viễn ca ca à cậu nặng thật đấy!!
Chợt Lưu Viễn dừng lại, chân cậu không tiếp tục bước đi nữa. Hai người cứ thế đứng dưới ánh đèn điện, khung
cảnh bây giờ không hiểu sao lại có chút ám muội. An Hy lo lắng cậu không n liền hỏi han tới tấp:
- Lưu Viễn à cậu sao thế? Khó chịu ở đâu sao? Hay là buồn nôn đúng không? Tớ đưa cậu đến nhà vệ sinh công cộng nhé!? (2
Cậu trai tiến lên trước một bước, mặt đối mặt với An Hy. Cậu nhìn cô chằm chằm, nước mắt rơi xuống không tự chủ. Mếu máo gục đầu xuống vai cô, tay bất giác mò vào túi quần lấy ra chiếc công tắc vô dụng của Quân Dật.
Lưu Viễn thầm nghĩ: "Mặc dù biết nó... Chỉ là một thứ đồ chơi ngu ngốc. Nhưng lòng lại chẳng kìm được mà muốn thử ấn nút một lần...Liệu khi mình ấn...Kì tích có xuất hiện không?..."
- Nào nào nói cho tớ nghe nào...Cậu cảm thấy không ổn ở đâu sao?
An Hy nhẹ nhàng xoa lưng vỗ về con hồ ly to xác đang làm ra bộ dạng nhõng nhẽo. Lưu Viễn tủi thân, vừa nói vừa nấc có vẻ tuổi thân lắm:
- Tại sao...Lại đưa tớ về...? Tại sao lại không mặc kệ tớ? Tại sao...Lại khiến tớ để tâm đến cậu như vậy.?? Tại sao cô nương ngốc nhà cậu lại cứ khiến tớ suy nghĩ mãi về cậu... Tương tư về cậu mãi vậy chứ? Tại sao cậu lại không nhận ra tình cảm của tớ thế? Cậu là đồ ngốc sao??? Hức... Hức...Tại sao tớ lại không có đủ can đảm để nói ra...Tớ rất thích cậu..Rất thích cậu.….
Cậu trai ngón tay đã ấn vào công tắc hình trái tim ấy, nước mắt tuông ra không dứt, từng giọt từng giọt rơi lã chã xuống vai An Hy. Ánh sáng của đèn chiếu vào lại khiến nó trở nên thật lấp lánh.
- Đồ ngốc này! Cậu mới là người không nhận ra tình cảm của tớ đấy! Lúc say cậu mới chịu nói ra hay sao? Cậu không cần phải cố gắng giấu tâm sự lâu vậy đâu, nói ra ai bắt nạt cậu đâu chứ! (2
An Hy cười hạnh phúc, lấy tay nhẹ lau đi nước mắt đọng lại trên khóe mắt chàng trai. Rồi cô nhón chân, nói nhỏ vào tai cậu ấy:
- Đồ ngốc à..Tớ cũng thích cậu lắm đấy!!
Có vẻ như cậu ta đã nghe thấy thanh âm ấy, từng câu chữ như một nốt nhạc được cất lên trong tai cậu. Y hệt một bản hòa âm ngọt ngào của tình yêu!
Lưu Viễn mặt đỏ bừng, hai tay ôm lấy má An Hy. Cậu nhìn cô say đắm rồi trao nụ hôn đầu của mình lên đôi môi đỏ mọng mềm mại tựa cách anh đào ấy của cô. An Hy nhắm nghiền mắt, mặt cô ửng hồng tận hưởng nụ hôn đầu đời vừa đáng yêu, vừa ngọt ngào lại có chút vội vã này. Đến tận bây giờ, trải qua 4 kiếp cô mới có thể nếm được
"Vị ngọt của thanh xuân" là như thế nào! 5
Dưới ánh đèn đường của phố vắng, hai người môi chạm môi trông thật lãng mạn. Bỗng Lưu Viễn rời môi cô gái, cậu gục xuống. An Hy chỉ vừa tận hưởng nụ hôn đầu thì tay cô đã bất giác sờ lên môi rồi đỏ mặt, không hiểu sao vị ngọt nhẹ nhàng ấy vẫn còn đọng lại trong khuôn miệng.
Bây giờ cậu trai đã không còn chút sức lực nào để chống cự nữa. Rời đôi môi ấy lại có chút luyến tiết, cậu mơ hồ rồi tựa đầu xuống vai An Hy, miệng lẩm bẩm:
Tớ... Thật sự rất thích cậu... Rất thích cậu...Vô cùng... Thích cậu...Say đến vậy mà vẫn còn gắng gượng! Haiz..Nhưng mà....Nhìn cậu như vậy tớ lại thấy rất đáng yêu đấy!
_.....0000
Về trước cửa nhà Lưu Viễn, An Hy dìu cậu vào trong rất chật vật. "Một kẻ say và một con búp bê"! Đang tựa vào nhau di chuyển, kẻ đang say thì làm sao có thể tỉnh táo mà nhìn đường đi?? Một con búp bê ngoài việc xinh đẹp trong tủ kính, yếu đuối và mỏng manh như có thể bị gãy vụn bởi tác động vô tình của con người bây giờ lại đi dìu một kẻ say? Nghe thôi đã thấy rất khó khăn, nhưng họ cuối cùng cũng về tới nhà. I
Lưu Viễn cả người đỏ ửng, hơi thở cậu nóng rang. Khắp người nóng bừng như lửa đốt, Cậu dường như chẳng còn chút phòng bị nào nữa. Lên đến phòng cậu, An Hy thở hồng hộc vì đuối sức. Thả cậu xuống giường cô đắp chăn cho Lưu Viễn rồi than thở:
Ui cha cha.., phù~ Cuối cùng cũng về đến phòng rồi! Con trai các cậu ăn gì mà nặng thế chứ? Làm bà đây mệt đứt hơi luôn nè!U...Um...Cậu ngoan ngoãn yên phận nằm đây cho tớ! Tớ xuống pha trà giải rượu cho cậu.Bổng vừa quay đi thì một lực nhẹ kép lấy mép áo An Hy. Lưu Viễn mặt đỏ bừng nhìn cô rồi nói với giọng yếu ớt, đáng thương:
Tiểu Hy à... Đừng đi... Đừng đi mà.Ở lại với tớ một chút đi...Một chút thôi..Có được không?..Ngoan, đợi một chút thôi nhé! Tớ quay lại ngay.Không cần đâu! Tớ không đợi được nữa rồi!..Lưu Viễn bất ngờ kéo tay An Hy khiến cô ngã đè lên người cậu. Nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp của bạch nguyệt quang, quả thật kẻ điên mới không động lòng. Tên lưu manh này tay vuốt nhẹ đôi má đang đỏ ửng lên vì ngại ấy của An Hy, ánh mắt không tài nào mà rời khỏi đôi môi đỏ mọng tựa cherry kia. Hôm nay hắn say, lá gan không hề nhỏ mà cả gan làm càng. •
Bỗng cậu ta xuay người lật An Hy xuống giường. Tưởng sẽ có kịch hay ai ngờ Lưu Viễn lại gục xuống người cô nhóc ngủ mất. Chưa làm ăn được gì cậu ta đã bị cơn say quật ngã. C
Bây giờ..Tớ..Chỉ muốn..Ôm cậu..Ngủ...Hết...Hết hồn hà!! Cứ tưởng cậu ấy..Sẽ "ăn thịt" mình chứ?! Sợ ghê... (Đầu óc đen tối của thiếu nữ đúng là tưởng tượng rất phong phú! Mặt An Hy đỏ ửng, lật người con hồ ly này ra khỏi cô, tay chống cằm tay kia lại hư hỏng mà sờ mó cơ thể cậu ta, nhìn ngắm nhan sắc đang ngủ say của Lưu Viễn An Hy không tài nào kìm được mà thán phục. Ngón tay lướt nhẹ lên mái tóc của cậu ấy. C)
- Ngủ thôi mà, có cần phải đẹp trai vậy không?
Lưu Viễn quay người, tay bất giác mà ôm lấy eo cô. Đôi môi của thiếu niên ấy không biết đã mơ thấy gì mà lại cong lên trông vô cùng đáng yêu. An Hy nhìn cậu trai đang ngủ nhưng lại vô thức mỉm cười như vậy cô liền không kìm lòng được mà hôn lên trán cậu. Hạnh phúc An Hy thầm nghĩ: "Ngủ cùng người mình thích là cảm giác như vậy sao?
Cô nhóc vừa nghĩ vừa cười tủm tỉm, không biết từ khi nào lại vô tình mà chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, nắng cũng đã ghé nhẹ vào cửa sổ phòng Lưu Viễn, ánh nắng ấm áp ấy không hiểu sao lại có vị ngọt. Len lói vào từng góc nhỏ của căn phòng, pha thêm cơn gió nhè nhẹ thổi qua tấm rèm cửa khiến màu nắng rọi vào gượng mặt anh tú kia của cậu thiếu niên. Sự chói nhẹ của nó đã vô tình đánh thức Lưu Viễn.
Cậu chậm rãi mở mắt, tay dụi nhẹ. Một ảnh thế mờ nhạt từ từ hiện rõ trước mắt cậu, mái tóc nâu vàng hạt dẻ cùng làn da trắng nõn tựa sữa tươi đập thẳng vào mắt. Cô gái ấy cuộn tròn, tay áp má trông vô cùng đáng yêu.
Nhưng chưa kịp nhìn ngắm chú mèo nhỏ ấy thì Lưu Viễn chợt tỉnh táo, cậu ôm đầu khóc thét thầm nghĩ:
"Khoan đã!!..Chết rồi trời ơi!!! Tại sao..An Hy lại nằm đây? Tối qua mình đã làm cái quái gì vậy chứ?!!! Làm sao đây? Làm sao bây giờ? Mình đã làm gì cô gái yếu đuối trước mặt này rồi thế??!!! (
- Umm...Um~ Lưu Viễn à..Chào buổi sáng.
An Hy cũng vì tiếng động mà tỉnh giấc, dụi dụi mắt cô mơ hồ ngồi dậy rồi ngây thơ chào buổi sáng Lưu Viễn trong bộ dạng quần áo không chỉnh tề.
Thấy cô như vậy Lưu Viễn bắt đầu hoang mang tột độ, mặt cậu lo lắng rồi bắt đầu nghi ngờ bản thân: "Mình... Tối qua..Mình đã làm gì khiến quần áo cô ấy thế kia chứ!???? Ai đó làm ơn hãy cho tôi biết tôi đã làm gì đi trời ơi!!"
Bộ dạng bây giờ của cậu ta có vẻ hoảnh loạn lắm, nhưng trông thế An Hy lại thấy vô cùng đáng yêu liền cố ý trêu ghẹo cậu ta một chút. Cô giả bộ mếu máo, bộ dạng mất mát thứ gì đó trông rất đáng thương:
Hức....Hôm qua..Hức.. Lưu Viễn à....Cậu làm chuyện ấy khiến tớ đau lắm đó biết không hả... Hức.. •Gì...Gì chứ??!! Tớ..Tớ hôm qua đã làm chuyện ấy với cậu sao???? Không... Không thể thế được...Mình đã làm gì vậy chứ? Chết tiệt!! Mình đúng là cầm thú mà..Không...Là súc sinh mới đúng aaaa trời ơi!!!!! Hy...Hy sẽ không chịu được đã kích này mất! Lưu Viễn à mày điên rồi!!!! •Lưu Viễn bây giờ đã rất tự trách, cậu dằn vặt và lo lắng đến nổi run rẩy. Nhìn cô gái yếu đuối trước mặt cậu ta chả dám nhìn thẳng mắt cô, không phải vì sợ cậu phải chịu trách nhiệm với An Hy, và cũng chả sợ mất tương lai. Điều cậu ta lo sợ là cậu đã làm ra những hành động quá đáng khiến cô tổn thương. Lưu Viễn sợ cô gái mình thích vì những hành động ấy của cậu mà không hạnh phúc. Tống Lưu Viễn với đôi bàn tay run run, cậu nắm lấy tay cô gái và nói một câu khiến An Hy không thể nào ngờ đến.
- Tiểu...Tiểu Hy à..Cậu đừng lo..Lưu Viễn tớ..Sẽ chịu mọi trách nhiệm với cậu! Cậu .Cậu...Hức.. không...Cần phải sợ đâu..Nhé! (
An Hy nhìn bộ dạng của cậu bạn trúc mã lòng không nhịn được mà cười thầm trong bụng: "Mình làm vậy có phải ác quá rồi không? Nhưng nhìn dáng vẻ ngốc nghếch này của cậu ấy không hiểu sao lại mắc cười quá đi mất!!"
Hahahaaa!! Tớ trêu cậu đấy hahahaaa!!! Hôm qua cậu ngủ như chết ấy, làm ăn gì được! Hahaaaha!! 2Tiểu quỷ! Cậu dám trêu tớ, xem tớ trừng phạt con thỏ nhỏ lưu manh nhà cậu thế nào!!
Cậu ta giận dỗi, đè An Hy xuống giường rồi từ từ áp sát mặt cô. An Hy mắt đối mắt với tên hồ ly này, nhìn thấy đôi môi của hắn cô lại chợt nhớ đến nụ hôn đầu ngọt ngào ấy cùng cậu, nụ hôn đầu của cô đã bị cậu ta cướp mất, ngại đỏ mặt An Hy quay đầu qua một bên không dám nhìn cậu ta.
Như....Như vậy...Gần quá rồi!Dám cả gan trêu ghẹo tớ, gan thỏ của cậu cũng không nhỏ đâu nhỉ??Tớ...Tớ chỉ đùa thôi mà...Hơ hơ...Cậu đừng tức giận với kẻ tiểu nhân chứ!Đùa là đùa thế nào? Kẻ tiểu nhân cậu đã làm tớ hoảng lắm đấy biết không?Cậu ta đưa miệng gần cổ An Hy, như muốn cắn vào cái cổ trắng trẻo ấy. An Hy sợ hãi mếu máo, cầu xin con hồ ly đói khát kia với vộ dạng vô cùng đáng thương.
Huhuhu đừng mà..Đừng mà..Đừng có ăn thịt t...Không ngon đâu không ngon đâu!!!Biết sợ mà vẫn cố bày trò trêu tớ sao?!Bỗng Quân Dật xông vào nhà, mở toang cách cửa phòng một cách đầy ngây thơ. Q
- Ê anh bạn! Hôm qua sao không uống cùng anh em mà lại đi một mình thưởng rượu rồi để con gái nhà người ta đưa về thế?? Coi cậu có đáng mặt nam nhân không??
Vừa mới mở cửa, đập vào mắt cậu ta là hai người An Hy và Lưu Viễn trong tư thế nam trên nữ dưới trông vô cùng tình tứ. Quân Dật mặt đỏ tía tai, bỗng dưng đơ người, mồ hôi chảy đầy trán, vội vội vàng vàng mà đóng cánh cửa lại.
- O...Hơ hơ..Xin lỗi..Hai người cứ tiếp tục đi ...Làm phiền.Làm phiền rồi!! Hơ..Hơ... ()
.••
- Tên đầu heo đó phá đám quá! Tớ hết hứng ăn thịt thỏ rồi, bây giờ muốn đổi khẩu vị qua món heo quay!! (2
Cậu ta cưng chiều, chạm nhẹ đầu mũi cô rồi ngại ngùng mà đứng dậy ra khỏi phòng. An Hy nhìn cậu như vậy liền có chút chạnh lòng, cô thầm nghĩ: "Cậu ấy vô tư như vậy...Là không nhớ gì về chuyện hôm qua sao?...Cả nụ hôn ấy...Cũng không hề đọng lại chút gì trong kí ức...Của cậu ấy sao...?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]