An Hy đỡ kẻ say khước kia xuống lầu, cậu ta by giờ người mềm nhũn như cọng bún. Nhưng dù trong hoàn cảnh
nào diện mạo của con người này cũng không hề mai một, bằng một cách thần kì nào đó men rượu đã khiến Lưu
Viễn thêm phần quyến rũ, An Hy nhìn đôi môi ấy mà không ngừng nuốt nước bọt trấn an bản thân. Từ Ân thấy cô
chật vật liền chạy đến đỡ cậu hộ cô.
Lưu Viễn cậu ấy sao thế? Để tớ giúp cậu một tay!Tên nhóc này say mèm rồi, tớ đưa cậu ấy về! Các cậu cứ tiếp tục chơi nhé, tớ về trước đây! Bai bai.Để tôi đưa cậu ta về giúp cậu!Không sao không sao Hàn thiếu gia cứ ở lại chơi đi, tôi đưa cậu ấy về là được rồi. Mọi người chơi vui vẻ nha!Trên đường về hai cô cậu khoác vai nhau, ánh điện đường mập mờ rọi xuống mặt đất. Một hình dáng nho nhỏ tựa
thỏ con đang dìu một ảnh thể cao ráo trông như một con sói, tuy chêch lệch về chiều cao nhưng không ngờ lại
đáng yêu đến kì lạ. Bây giờ chắc cũng tầm 9 giờ tối, con đường vắng chỉ có hai người đi, đôi lúc chỉ vài chiếc xe
đạp chạy ngang qua họ.
- Uống gì lắm vậy không biết!? Ui da...Viễn ca ca à cậu nặng thật đấy!!
Chợt Lưu Viễn dừng lại, chân cậu không tiếp tục bước đi nữa. Hai người cứ thế đứng dưới ánh đèn điện, khung
cảnh bây giờ không hiểu sao lại có chút ám muội. An Hy lo lắng cậu không n liền hỏi han tới tấp:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhe-vao-nang-mai/3643206/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.