Tất cả đều rời đi để lại Phàm Hiên cùng Tùng Lâm gục ngã hoàn toàn trong đau đớn pha thêm nổi tuyệt vọng bao trùm khắp căn phòng, dường như sau cuộc chơi này có vẻ thế cờ đã được đảo lộn một cách thật ngoạn mục.
Phàm Hiên cúi gầm mặt, tay đập liên tục xuống nền gạch đá lạnh lẽo.
Mẹ nó! Chúng ta mắc bẫy rồi! Chết tiệt...Đáng lẽ tôi phải nhận ra sự khác thường của bọn chúng sớm hơn!Chúng ta....Thua hoàn toàn rồi...Thua một cách...Rất thảm hại!
…
Hahahaa!!! Các cậu thấy kế hoạch của tôi thế nào? Cách diễn xuất của tôi cũng rất ngầu đúng chứ??Âyzaa! Quả thật không thể nào xem thường Hàn thiếu gia đây được rồi!Quân Dật khoác vai Lưu Viễn bắt đầu khoe khoan chiến tích của mình. Cậu ta không hổ danh là thiếu gia Hàn Thị, gia tộc mưu mô trong giới thượng lưu. Không phải cứ chỉ nhìn vẻ ngoài cậu ta là một tên thiếu gia ăn chơi mà phán đoán cậu ta không não. Kẻ có thế lực ngầm lớn nhất ở đây chính là Quân Dật.
An Hy cầm lấy súng nhắm thẳng vào đầu Lưu Viễn rồi cười một cách đầy ngây thơ.
- Súng này làm gì có đạn? Nhìn vẻ mặt sợ hãi của bọn họ làm tớ mắc cười chết mất hahaaa!
Trái ngược với khẩu súng lục lạnh lẽo là một nụ cười ấm áp của một thiếu nữ vô cùng đáng yêu. Điều này lại khiến
Lưu Viễn có trò để tiếp tục trêu ghẹo thanh mai của mình, Lưu Viễn nhìn An Hy cậu nói nhỏ:
- Tiểu nha đầu nhà cậu! Bóp cò vào đây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhe-vao-nang-mai/3643200/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.