Lưu Viễn gục đầu xuống vai An Hy, hai tay ôm chặt eo cô. Dường như khi được người con gái mình thích quan tâm đến cảm nhận của mình, và cũng có lẽ là khi nhìn thấy đôi nam nữ đó hạnh phúc bên nhau đã khiến Lưu Viễn bật khóc một trận lớn. Sự hạnh phúc xen lẫn sự ghen tị, Lưu Viễn khóc òa lên như một đứa trẻ đang ấm ức, chiếc mũi cao và đôi mắt tựa các vì sao ấy đỏ ửng lên, nước mắt đã thấm đẫm vai áo An Hy. Vừa khóc vừa thút thít, cậu nói nhỏ:
Hức...hức...Tiểu Hy à..hức.. 5Oi! ơi tớ đây! tớ đây! tớ ở đây với cậu rồi!An Hy vỗ nhẹ vào lưng đứa trẻ to xác Lưu Viễn an ủi cậu.
Cố nhịn, cố kìm nén cảm xúc thật của bản thân Lưu Viễn chỉ dám mở miệng hỏi An Hy một câu, mặc dù cậu có rất nhiều rất nhiều câu muốn nói hết với cô. Cậu nín khóc, sụt sịt bảo:
Từ khi nào... mà cô nhóc nhà cậu biết hút thuốc vậy.! ®Tớ.....
Nghe thấy câu hỏi của Lưu Viễn, An Hy bỗng chốc sững người, đồng tử cô co lại. Hình như cái kí ức đáng sợ đó của kiếp trước lại hiện lên trong tâm trí cô.
Một kí ức mà có lẽ cô không thể nào quên được, Kí ức đó gắn liền với thuốc lá và bạo lực học đường. Vào lúc đó, cô nhóc Trúc Hạ chỉ mới vừa lên cấp ba. Bọn học sinh khối trên khi nhìn thấy Trúc Hạ đã nhắm được con mồi. Một cô bé rụt rè, ngốc nghếch và yếu đuối là đối tượng rất thích hợp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhe-vao-nang-mai/3643188/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.