Tuy ở nhà ma, không khí âm u đáng sợ nhưng những thứ đó chả ăn thua gì với Lưu Viễn, khi cô nhóc ngốc nghếch đó đã chiếm hết chỗ trong tâm tư của cậu.
Cậu ấy chạy nhanh đến nỗi không kịp thở, mồ hôi hột cứ thế ướt đẫm lưng, thấm qua cả áo
- Chết tiệt!!! đáng lẽ ra mình nên nhận ra sớm hơn mới đúng!
Từ Ân chạy theo sau cậu ra khỏi nhà ma, vừa chạy vừa vẫy tay chào tạm biệt những con ma đang ngơ mặt ra vì không hiểu chuyện gì.
Những con ma há hốc miệng kinh ngạc, thì thầm vào tai nhau:
Ủa! hai người này có thật là đi nhà ma không vậy !! đi nhà ma mà y như đi chạy marathong ấy!!!!Nhìn cô bé đó đi kìa! cô ấy không sợ chúng ta. còn vẫy tay chào chúng ta kìa! dễ thương quá! CĐưa tay vẫy vẫy lại với Từ Ân, hai mắt có hai hình trái tim to tướng.
Ở phía cửa nhà ma bên trái, Quân Dật vẫn luôn nghĩ An Hy luôn đằng sau cậu ta, vui vẻ mà hét lớn: (
- An Hy!! chúng ta sắp ra khỏi đây rồi!
Không thấy hồi đáp gì, cậu ta quay đầu về phía sau, tìm kiếm. Bắt đầu thấy có dự cảm chẳng lành, câu ta thầm nghĩ:
- Sao....sao không thấy cô nhóc đó đâu nữa... nãy giờ chỉ một mình mình nói.! Chết rồi!! An Hy cô nhóc đó chạy đi đâu mất rồi!!
Lưu Viễn!! cậu ta..cậu ta xé nát mình ra mất!
Lưu Viễn chạy một mạch ra khỏi nhà ma, lưng áo của cậu mồ hôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhe-vao-nang-mai/3643181/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.