Một ngày nắng đẹp hơn mọi ngày, dường như hôm nay bầu trời trong xanh hẳn, nắng cũng ấm áp và lấp lánh hơn bình thường, cây cỏ, hoa lá cũng không hiểu sao lại tươi tốt đến kì lạ. Nhưng trái ngược với thiên nhiên phủ tướng quân lại không được bình yên như vậy.
Ta nói rồi! con mau mau kiếm vị nào đó gả vào Lục phủ chúng ta đi! ta không thể đợi được nữa rồi!!!!! ta muốn ằm cháu! (2]Con không thích! con không muốn kết hôn đâu! cha! người đi mà kết hôn ấy! @Nếu con không tìm được ý trung nhân ta sẽ tìm thay con đấy!Lục tướng quân giận dữ hét lớn, tay đập bàn. Lục tiểu thư của phủ tướng quân Lục An Hy tức tối bỏ đi. Để mặc cho phụ thân và mẫu thân của cô ấy than thở:
Nàng nhìn mà xem! muốn ằm cháu mà cũng khó khăn thế không biết! @Ông phải từ từ chứ! đừng nóng vội. 2An Hy chạy về phòng, đóng cửa chặt, bảo với thị nữ thân cận là Quách Từ Ân với vẻ mặt vô cùng gian xảo, cô nói:
Em mau đi tìm một bộ y phục nam nhần cho ta! càng nhanh càng tốt, hồm nay ta nhất định phải đi chơi một chuyến cho bõ ghét!! (Vâng Từ Ân hiểu rồi ạ!(1)
Thị nữ chạy đi rồi chạy lại cuối cùng cũng tìm thấy, chạy về phòng tiểu thư hớn hở. Một bộ y phục nam nhân màu tím khói trồng rất tinh xảo.
Từ Ân giúp tiểu thư buộc tóc, buộc đuôi ngựa nhìn y hệt một nam nhân, bộ trang phục cũng vừa in. Nhìn An Hy trong gương thị nữ cũng phải mê đắm nhan sắc phi giới tính của cô
Tiểu thư à người cải nam giống thật! Em nhìn mà mê tiểu thư luôn ấy!!Đừng nói quá như vậy! ta đâu giống lắm đâu, đi! ta dẫn em đi ngao du một chuyến!Hai người lén lén lút lút đi xuống thành, chợ náo nhiệt, đông đúc đúng là khiến người ta vui vẻ trong lòng. An Hy nắm tay thị nữ Từ Ân chạy khắp nơi, xem mọi gian hàng. Chưa bao giờ họ thấy thoải mái và vui vẻ đến như vậy.
Bỗng nghe thấy phía bên kia mọi người tập trung lại rất đông, bọn họ cũng muốn xem thú vị liền chạy đến, không ngờ nơi mọi người vây xem lại chính là lầu xanh. Đột nhiên một bàn tay lôi An Hy vào trong:
- Công tử mau vào đây vào đây! chơi với bọn ta đi nào!!
Không hiểu chuyện gì đã bị họ lôi kéo vào đại sảnh của kỹ viện. Giữa sảnh là một nữ nhân mặc y phục màu xanh dương đang gảy đàn. Một nữ nhân nghiêng nước nghiêng thành, tiếng đàn nữ nhân ấy gảy lên thật nên thơ, thật điêu luyện khiến ai ai cũng mê mẩn, chìm trong tiếng đàn ấy.
An Hy nhìn cô ta không chớp mắt, ngây người với vẻ thán phục, luôn miệng khen ngợi:
- Sao..sao lại có một nữ nhân xinh đẹp đến như vậy? gảy đàn mà cũng đẹp đến thế sao? •
Bỗng ánh mắt nữ nhân ấy nhìn xuống An Hy, ánh mắt sắc bén như gươm, ma mị nhưng đầy lôi cuốn như có một ma lực nào đó trong đôi mắt của nữ nhân ấy.
An Hy lòng thầm nghĩ:
- Ánh mắt....đáng sợ quá..!
Trong lúc đó mỹ nhân đang ở trên sảnh nhìn xuống An Hy nghĩ thầm:
- Có lẽ tiểu công tử đó có thể chuộc thân cho ta ra khỏi nơi này nhỉ! nhìn có vẻ rất đáng tin cậy!
Cô ta cười nham hiểm. Tiếng đàn dừng hẳn, mọi người hò hét, vỗ tay cho mỹ nữ ấy, Từ Ân nghĩ không nên ở lại đây quá lâu, liền kéo áo chủ nhân ra hiệu mau rời khỏi nơi này.
An Hy vẫn tiếc nuối khi chưa thế nghe thêm bài nữa nhưng vẫn quay đầu rời đi. Đột nhiên có ai đó kéo vạt áo cô ấy lại. An Hy xoay đầu nhìn thì ra là mỹ nhân đó. An Hy chảy mồ hôi, khi đứng gần người đẹp như thế
- tỷ tỷ...tỷ đang làm gì thế?? mau mau bỏ áo ta ra đi!
Nữ nhân đó mắt ngấn lệ, vẻ mặt mất mác, đáng thương y hệt một chú hồ ly nhỏ tội nghiệp. Tay mãi không buông ra, cô ta nói:
Làm ơn! làm ơn.....xin công tử hãy chuộc thân cho tiểu nữ....tiểu nữ nguyện báo đáp ân tình này.....O....ta..ta..Tú bà nghe vậy cũng rất tiếc nuối nhưng nhìn dáng vẻ giàu có của An Hy bà liền đối ý, nếu An Hy không có tiền bà ta sẽ giữ lại được nữ nhân này, nếu An Hy thật sự chuộc được bà ta sẽ hô giá lên trời, Tú bà nhanh nhảu nói:
- Ở đây có một tục lệ, nếu muốn chuộc người thì phải ngủ một đêm với người muốn chuộc đấy công tử à!
Nghe thế An Hy sững người, mặt ngây ra, nữ nhân đó cũng không thể tin vào tai mình.
- Ta...ta.
Nhìn vẻ mặt đáng thương của nữ nhân đó, An Hy thật sự không kiềm nổi. Cuối cùng lại bị lừa vào chung phòng với cô ấy. Hai tay run rấy An Hy thầm nghĩ:
- ta..ta đang làm gì thế này! đừng nói giới tính của ta có vấn đề?.....
Ả nữ nhân ranh ma nhìn An Hy, cười thầm trong bụng
- không ngờ lại dễ dụ như vậy, đúng thật là tên ngốc! nhưng sao ta lại đi làm chuyện đó với một tên đàn ông được chứ!!
Ả ta mỉm cười đè An Hy xuống, cười đểu hai tay nắm chặt tay An Hy khiến cô không thể vùng vẫy
- Đã vào đây rồi! ta nên làm tốt nghĩa vụ của mình thôi nhỉ! Tiểu Nữ tên Y Viễn.
nghĩ thầm: - nên chơi đùa một chút vậy!
- Ngươi.....ngươi đang làm gì thế! mau bỏ tay ra......
Không nghe An Hy nói ả ta hôn lên cổ cô, cắn vào tai An Hy. Mặt An Hy đỏ bừng, run rẩy. Trong căn phòng với ánh đèn nến mập mờ, cô nghĩ thầm trong lòng:
- Chẳng lẽ.... ta...giới tính của ta......bị gì thế này!! vị tỷ tỷ này không ngờ lại manh động như vậy!!
Y Viễn cởi y phục An Hy, từ từ, chậm rãi, khi cởi được nửa đoạn, lại thấy dây quấn ngực. Đồng tử Y Viễn co lại.
- Gì đây! sao lại dùng dây quấn ngực? chẳng lẽ-....ngươi là nữ nhân?
Cô ta đứng dậy, tức tối, cố chỉnh lại y phục, lòng thầm nghĩ: •
- Nữ nhân thì làm được gì chứ?! làm ta kì vọng được chuộc thân. Tức chết ta rồi!! (1
định quay đi thì bị An Hy ở trên giường níu lấy áo
- Này chờ đã..!
không ngờ y phục lại tụt xuống, để lộ ra cơ bụng của một nam nhân. Y Viễn đơ người, An Hy không tin vào mắt mình, cười đểu nói:
- Chúng ta hòa rồi nhé! tỷ tỷ đây cũng đâu phải nữ nhân đâu ha.
An Hy lật thế cờ, kéo Y Viễn xuống giường, nằm đè lên người hắn ta, cái tay nhỏ không tự chủ mà sờ mó lung tung, cảm thán thân hình của hắn. An Hy ghé sát tai hắn ta, nói nhỏ với giọng điệu vô cùng ma mị.
Hay là.....chúng ta làm một cuộc giao dịch đi! ta chuộc thân cho ngươi, ngươi đóng giả hôn phu của ta, coi như trả ơn ta chuộc thân cho ngươi, được không?Ha được thôi!! dù gì ta cũng chả còn lựa chọn nào khác!Tên ngươi không phải Y Viễn đúng không? ngươi tên gì?!Họ Tống tên Viễn. Gọi ta Lưu Viễn được rồi!Sáng mai An Hy nắm tay Lưu Viễn gặp Tú bà, ném một đống tiền vào mặt bả rồi nói:
Đếm xem đã đủ chưa? mấy đồng lẻ còn lại ta cho bà luôn đấy!Đủ..đủ rồi!! Mau mau giao giấy bán thân của Y Viền cho vị công tử này nhanh!đếm tiền, vẻ mặt vui vẻ hớn hở của bà ta làm An Hy mắc ói.
Lấy được giấy bán thân của Lưu Viễn, An Hy nắm tay hắn ra khỏi kỉ viện, Từ Ân chạy đến lo lắng
Tiểu thư! tiểu thư không sao chứ! người làm em lo quá huhuhuuKhông sao... ta về thôi!An Hy cầm tên tay tờ giấy bán thân, xé vụn từng mảnh, cười vui vẻ nói:
Từ giờ ngươi tự do rồi đấy nhé! cảm ơn ta đi!!Sao! muốn ta cảm ơn ngươi thế nào đây? lấy thân báo đáp vẫn chưa đủ sao? (Ranh mãnh y hệt một con hồ ly.
- Ngươi!
An Hy đỏ mặt không nói được lời nào, trong lòng thầm chửi thề.
Về đến phủ, Lục tướng quân lo cho con gái chạy ra xem tình hình không ngờ đứa con gái cứng đầu như An Hy lại đem về một nam nhân anh tú đến như vậy. Ông vui đến nỗi nhảy cẩn lên:
- Phu nhân mau ra đây xem! tiểu nữ nhà chúng ta đem về tế tử cho chúng ta rồi!! (1
Mẫu thân chạy ra xem chàng trai ấy khôi ngô thế nào, cả huynh của cô cũng chạy ra hóng hớt.
An Hy đặt tay lên ngực của Lưu Viễn, mỉm cười nói:
- Phụ thân, mẫu thân..đây là ý trung nhân của con!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]