Cái tên Viễn hồ ly này cứ sơ hở là giở trò trêu ghẹo An Hy, chả trách hắn lại có cái biệt danh "Hồ ly ngàn đuôi" kia. Với vẻ ngoài ấy, có lẽ An Hy sẽ chẳng bao giờ thoát được cậu ta. Nhưng cô lại là một cô nàng ranh ma, xảo quyệt thì làm sao bỏ qua lần trêu ghẹo này. 
Cô liền nâng cằm Lưu Viễn lên nói một cách đầy ẩn ý. 
- Tớ...Rất muốn thử xem...Đẹp trai có vị như thế nào?... 
"Cục bông xảo quyệt An Hy xuất chiêu" 
Nghe xong câu nói đó của An Hy anh ấy bỗng đỏ mặt, tai cũng đỏ hồng hẳn lên. 
Thật sự rất muốn hôn một cái vào cái má mềm mại của cô nhưng cậu lại chợt nhận ra. Bản thân chẳng có danh phận gì nên đã dùng tay chọt vào má An Hy. Cậu vội quay mặt đi, nói lí nhí: 
- Được rồi!...Ăn trưa thôi. 
Lưu Viễn nghĩ thầm: "Chả có danh phận gì cả, đòi hỏi cũng vô ích. Có lẽ mình đối với cô ấy cũng chỉ là một thằng bạn thân không hơn không kém. 
Mặt có chút buồn. 
An Hy nhìn thấy gương mặt ủ rũ đó của cậu nghĩ thầm: "sao thế...Chẳng lẽ mình nói gì sai sao! Ông cụ này thật là, toàn giấu tâm sự thế nhỉ? 
Cô lấy trong túi ra một phong kẹo nhỏ. Phong kẹo vị dâu hình thỏ con là vị kẹo mà lúc còn bé cả 2 đứa đã ăn cùng nhau. Là vị kẹo ngọt ngào mà Lưu Viễn không bao giờ quên được. Nhưng từ khi An Hy thích Quân Dật phong kẹo thỏ dâu lại 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hon-nhe-vao-nang-mai/3630813/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.